Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô cúi xuống, ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt lấy mình, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, như thể đây là cách duy nhất để xoa dịu cơn đau.  

 

Lục Kiến Thành vẫn sững sờ đứng ở đó, cả người như bị đông cứng, tròng mắt cũng không chuyển động.  

 

Toàn thân anh cứng ngắc, cả người ngây ra, thậm chí còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.  

 

Đứa bé?  

 

Cô thật sự đã có một đứa bé.  

 

Nhưng bây giờ, đứa bé không còn nữa, đứa bé đã bỏ bọn họ đi rồi.  

 

Hóa ra cô không nói dối anh, cô thật sự đang mang thai, cô thật sự có em bé.  

 

Mà anh?  

 

Anh nghĩ rằng cô hao tổn hết tâm tư để lừa anh.  

 

Thật buồn cười, Lục Kiến Thành, mày chỉ là trò hề, chỉ là trò hề.  

 

Mày có biết mày đã từng gần hạnh phúc như thế nào không? Nhưng mà chính mày không biết quý trọng, chính mày đã chôn vùi hạnh phúc đó rồi.  

 

Nam Khuê ngồi xổm trên mặt đất, không kìm được tiếng khóc, cơ thể cô cũng không ngừng run lên.  

 

Lục Kiến Thành cũng không biết bằng cách nào mà đến gần Nam Khuê, anh ngồi xổm xuống, ôm Nam Khuê vào lòng: "Anh xin lỗi, anh biết bây giờ em không muốn nghe anh nói, nhưng anh..."  

 

Nói đến đây, anh cũng vô cùng nghẹn ngào: "Anh không biết em đã mang thai, anh không biết chúng ta đã có em bé, Khuê Khuê, sao chuyện quan trọng như vậy mà em không nói cho anh?"  

 

Nói cho anh ư?  

 

Nam Khuê ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn anh: "Đương nhiên tôi muốn nói với anh, rằng anh là cha của đứa bé, tôi cũng muốn thấy anh vui vẻ hào hứng như tôi, cũng muốn cùng anh đón chờ đứa bé."  

 

"Nhưng mà……"  

 

Nghĩ đến những lời tàn nhẫn mà anh từng nói, tim Nam Khuê lại đau nhói.  

 

"Vừa mới sáng ra anh đã muốn li hôn, tôi đã hỏi anh, nếu chúng ta có con thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh nói sẽ không thay đổi, chúng ta vẫn sẽ li hôn và anh sẽ kết hôn với Phương Thanh Liên, tôi còn dám nói cho anh biết sao?"  

 

"Thậm chí anh còn nói đứa bé là đồ phiền phức, là mối tai họa, bây giờ mọi sự đã như anh mong muốn rồi, mối tai họa anh nói cũng đã không còn nữa, có phải anh rất vui vẻ hay không?"  

 

Nam Khuê vốn không muốn tức giận, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, cô lại nghĩ đến những lời anh từng nói, cô vô cùng đau khổ, không khống chế được chính mình.  

 

Cô vươn tay đẩy Lục Kiến Thành ra, sau đó liên tục đánh vào người anh.  

 

Cô cào mấy vết trên mặt anh, chẳng mấy chốc trên mặt đã có thêm vài vết máu đang nhè nhẹ chảy ra.  

 

Nhưng dù vậy, cô cũng không thể nguôi ngoai nỗi hận, cũng không thể nguôi ngoai nỗi đau trong lòng.  

 

Cô rất đau, rất đau.  

 

Sau khi biết đứa bé đã ra đi, cô vẫn luôn kìm nén, tự nhủ lòng mình rằng đó không phải là sự thật.  

 

Nhưng bây giờ, cô không thể chịu đựng thêm được nữa, tất cả tức giận của cô vào lúc này, như tìm được lối thoát để trút bỏ, cô điên cuồng đánh anh.  

 

Cô có trách anh không?  

 

Có.  

 

Tất nhiên là có, sao cô có thể không trách anh.  

 

Nếu hôm đó anh đến có lẽ kết quả đã không như vậy, cô sẽ không mất đi đứa bé, cô cũng sẽ không đau đớn, thống khổ như bây giờ.  

 

Cuối cùng, khuôn mặt của Lục Kiến Thành cũng đầy vết máu do Nam Khuê cào, quần áo của anh cũng bị cô giật hết cúc, nhăn nhúm lại, cà vạt cũng bị vứt trên mặt đất.  

 

Anh đứng trước mặt cô, vẻ mặt chật vật, đã sớm không còn bộ dạng anh tuấn như thường ngày nữa.  

 

Anh cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, vẫn không nhúc nhích, thậm chí không lùi bước, anh chỉ đứng đó mặc cho Nam Khuê đánh mình.  

 

"Tại sao anh không tránh?"  

 

Nam Khuê buông tay xuống, hai mắt đỏ ửng nhìn anh.  

 

"..."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK