Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tranh bê bánh bao trước mặt cô đi, sau đó nhìn Nam Khuê với ánh mắt nghiêm túc: “Thiếu phu nhân, tôi không có gạt cô, những thông tin này là do tôi lúc nãy nghe được trên đường .”  

 

“Nhưng....không đâu, không phải đâu!” Nam Khuê vẫn tiếp tục phủ nhận.  

 

Cô không tin, cũng không muốn tin.  

 

Rõ ràng hôm qua mọi thứ vẫn còn rất tốt mà, tại sao sau khi ngủ một giấc tất cả lại thay đổi rồi?  

 

“Thiếu phu nhân, tôi dám thề, thông tin mà tôi báo cáo cho cô hoàn toàn chính xác, nếu như cô không tin thì có thể tự mình ra ngoài hỏi.”  

 

Nhưng Nam Khuê lại hoảng loạn rời khỏi bàn ăn: “Không, tôi không hỏi.”  

 

“Tôi hỏi những người đó làm gì chứ?”  

 

“Tôi ăn no rồi, tôi hơn buồn ngủ, muốn đi nằm một lát.”  

 

Nói xong, Nam Khuê gần như lảo đảo rời đi.  

 

Trở về phòng, đóng cửa lại, cô bắt đầu gọi điện thoại cho Cố Mạc Hàn.  

 

Nhưng, một cuộc, hai cuộc....  

 

Cuối cùng, mười mấy cuộc điện thoại được gọi đi, tất cả đều biệt tăm biệt tích, không có ai bắt máy.  

 

Lúc này, cô biết không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa rồi.  

 

Ánh mắt cô rơi vào lá thư ở trên chiếc tủ đầu giường, cô lập tức chạy tới cầm nó lên.  

 

Bên trên là nét chữ quen thuộc: “Gửi Nam Khuê.”  

 

Nam Khuê xé phong thư ra, hai tay run rẩy mở bức thư bên trong.  

 

Rất nhanh, nét chữ viết tay của anh xuất hiện.  

 

“Khuê Khuê”  

 

“Xin lỗi vì anh đã chọn cách này để nói lời từ biệt với em, khi em nhìn thấy bước thư này thì anh đã rời đi rồi.”  

 

“Anh biết, em nhất định sẽ vô cùng đau lòng và buồn bã, cũng nhất định sẽ vô cùng nghi hoặc, rõ ràng hôm qua chúng ta vẫn còn tốt như thế, tại sao sau một đêm tất cả mọi thứ đều thay đổi rồi.”  

 

“Xin lỗi em, tất cả mọi thứ đều là lỗi của anh. Chuyện này, anh vẫn luôn không nói cho em biết là bởi vì anh không biết phải mở lời với em như thế nào. Ngày mà chúng ta từ trên núi xuống, Hiểu Tinh đã bị sảy thai, cô ấy đã mất đi đứa con, không những thế, bác sĩ còn nói rằng cô ấy có thể sẽ không còn sinh con được nữa, không còn có thể làm mẹ được nữa.”  

 

“Đều là anh, anh đã bóp chết tất cả hy vọng trong cuộc đời của cô ấy, anh đã cướp đi khao khát làm mẹ của cô ấy, anh đã nợ cô ấy quá nhiều rồi. Nhìn thấy cô ấy rõ ràng đang khóc đau lòng như thế, rõ ràng đang sắp không còn gì nữa nhưng vẫn mỉm cười tác thành cho chúng ta, anh thật sự không thể nào yên tâm thoải mái được.”  

 

“Anh sai rồi, sai vì đã làm tổn thương cô ấy, sai vì đã đem cho em hi vọng rồi lại khiến em thất vọng, sai vì anh đã gặp em quá muộn.”  

 

“Khuê Khuê, đừng khóc, cũng đừng rơi nước mắt vì anh, người như anh không xứng đáng với em.”  

 

“Anh yêu em rất rất nhiều, thế nên anh lại càng hi vọng sau khi rời xa anh, em phải sống thật hạnh phúc, vui vẻ, biết chưa? Hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của anh.”  

 

Ôm lấy bức thư này, Nam Khuê không kìm chế nổi nữa.  

 

Cô gần như gào khóc điên cuồng.  

 

“Cố Mạc Hàn, đồ ngốc, đại ngốc, đồ đần độn nhà anh.”  

 

“Anh chính là hạnh phúc của em đó, không có anh, anh bảo em phải hạnh phúc thế nào đây?”  

 

Nhưng, cô thật sự quá mệt rồi, cô kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.  

 

Vì anh, cô đã bỏ ra hết tất cả sự nhiệt tình và nhẫn nại mà cô có.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK