Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Mẹ, nói cho con biết rốt cuộc thân thế của Phượng Kiều là gì?”   

 

Mắt thấy không thể giấu được nữa, Mộc Uyển chỉ có thể thở dài một hơi.   

 

“Quên đi, nếu con đã biết rồi vậy thì mẹ cũng sẽ không giấu diếm con nữa.”  

 

“Phượng Kiều quả thực không phải là con của cha con và mẹ. Năm đó có trận tuyết lớn, Phượng Kiều bị người ta đặt ở dưới gốc cây bên ngoài nhà của chúng ta.”  

 

"Lúc đó là nửa đêm, tuyết rơi vô cùng dày đặc, bên ngoài lại vô cùng yên tĩnh, tiếng khóc của đứa trẻ ở bên ngoài vô cùng rõ ràng, mẹ vẫn luôn cảm thấy một đứa nhỏ không rõ lai lịch thì không nên tùy tiện nhận nuôi."  

 

"Nhưng chị gái của con lại là một người lương thiện, nửa đêm rồi vẫn một mực bắt mẹ phải mặc áo khoác rồi nắm tay mẹ đi ra ngoài, từ trong đống tuyết ôm Phượng Kiều ra ngoài."  

 

Sau khi Mộc Uyển giải thích xong, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều.  

 

Trong suốt những năm qua, bí mật này vẫn luôn được giấu kín, chỉ trừ bà cùng Cẩm nhi là biết chuyện mà thôi.  

 

Để bảo vệ thân thế của Phượng Kiều, ngay cả những người hầu trong gia đình cũng bị khiển trách.  

 

“Khi đó em ấy bao nhiêu tuổi vậy?” Chu Tiễn Nam hỏi.  

 

“Mới khoảng một tháng tuổi, vô cùng nhỏ bé gầy yếu lại mảnh mai, chúng ta phải hao phí rất nhiều công sức mới có thể nuôi con bé lớn lên được một chút.”  

 

Chu Tiện Nam nghi hoặc nói: “Mẹ, tại sao lúc đó con không có ấn tượng gì hết vậy!”  

 

“Thứ nhất là do con còn nhỏ tuổi, con làm sao có thể nhớ được những chuyện trước ba tuổi chứ? Hơn nữa lúc đó ông bà ngoại vô cùng yêu thương con, một năm có một nửa thời gian là được bọn họ đón đi ở chỗ của bọn họ.”  

 

“Sau khi con trở về, chúng ta đã nhận nuôi Phượng Kiều rồi!”  

 

“Suốt khoảng thời gian qua, mẹ và chị của con đều coi con bé giống như người nhà họ Chu mà chăm sóc yêu thương. Bây giờ con cũng đã biết chuyện, mẹ mong con đừng vì thế mà ghét bỏ con bé.”  

 

Chu Tiễn Nam đi qua, ngồi ở bên cạnh Mộc Uyển nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Cho dù xảy ra chuyện gì thì Phượng Kiều vẫn là em gái của con.”   

 

“Con làm anh trai thì cả đời này sẽ luôn yêu thương và bảo vệ em ấy.”  

 

Mộc Uyển cuối cùng mới trở nên vui mừng: “Vậy là tốt rồi, mẹ đã có thể yên tâm rồi.”  

 

“Còn một vấn đề nữa, chuyện này con nhất định phải giữ kín, ngàn vạn lần không được nhắc tới trước mặt của Phượng Kiều. Tâm tư của đứa nhỏ này vô cùng mẫn cảm, mẹ sợ rằng sau khi biết chuyện con bé sẽ trở nên xa cách với chúng ta.”  

 

Chu Tiễn Nam gật đầu nói: “Chuyện này là đương nhiên, con biết mình phải làm thế nào.”  

 

"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi thật tốt, con ở ngay dưới nhà, nếu mẹ có chuyện gì thì gọi cho con nhé."  

 

"Được."  

 

Chờ anh rời khỏi, khi nghe được tiếng đóng cửa Mộc Uyển liền nhắm hai mắt lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

 

Chỉ mong rằng những chuyện trong quá khứ, sau ngày hôm nay sẽ thật sự qua đi.  

 

“Chấn Nguyên, yên tâm đi, mấy năm qua tôi vẫn luôn nhớ kỹ những lời mà ông nói.”  

 

“Con trai hiện giờ rất tuyệt vời, vô cùng ưu tú, ông cũng có thể yên tâm rồi.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK