Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như…” Đôi mắt Chu Tiễn Nam đỏ lên, giọng nói cũng khàn khàn trầm thấp: “Nếu có vạn nhất, ít nhất không để lại tiếc nuối gì.”

Chu Cẩm cũng xúc động.

Có thể là ở trên thương trường đã lâu, tính cách của cô ấy luôn rất mạnh mẽ.

Giống như lần này, thực tế, nhiều người đã nói với cô ấy rằng tình trạng của mẹ cô ấy là không được lý tưởng.

Nhưng cô ấy vẫn cố chấp,cảm thấy sẽ không có việc gì.

Đó là mẹ của cô ấy, nhà họ Chu có rất nhiều tiền, mời người đến, cũng có thể chi trả tất cả các loại chi phí đắt đỏ, nhưng cô ấy không bao giờ dám đối mặt với một điều là: nếu bệnh thực sự đến một giai đoạn nhất định, thì bất kể bạn là ai, bao nhiêu tiền cũng vô dụng.

Ngửa đầu, Chu Cẩm cố gắng chớp chớp mắt, hốc mắt đỏ hoe.

Chợt, nước mắt chảy ra.

“Chị…” Chu Tiễn Nam bước lên ôm lấy cô ấy: “Chị không cần tự trách mình, nếu chị muốn khóc, thì cứ khóc đi.”

 


“Tuy rằng đối với người khác, chị là người nắm quyền của nhà họ Chu, là nữ chủ tịch hô mưa gọi gió trên thương trường, nhưng đối với em, chị chỉ có một thân phận, đó chính là chị gái của em.”

“Chị không cần ưu tú như vậy, cũng không cần phải kiên cường, càng không cần một mình gánh vác tất cả, em đã trưởng thành, đã sớm không phải thằng nhóc hay khóc nhè trong lòng chị, cũng không phải em trai trong trí nhớ của chị cần được bảo vệ, có chuyện gì chị đều có thể nói cho em biết, để em gánh vác cùng với chị.”

Nghe những lời này, đột nhiên Chu Cẩm bật khóc.

Những giọt nước mắt chảy xuống má cô ấy, giống như chảy thành một dòng sông nhỏ.

Mấy năm nay, một mình cô ấy chống đỡ nhà họ Chu, nói không vất vả là giả, nói không mệt cũng là giả.

Nhưng luôn luôn mệt mỏi mà lại hạnh phúc.

Giây phút đồng ý cho em trai đi làm cảnh sát, đương nhiên cô ấy đã nghĩ đến con đường sau này, điều này có nghĩa là từ nay về sau cũng chỉ có thể dựa vào cô ấy chống đỡ, cô ấy nhất định phải gánh vác mọi chuyện của nhà họ Chu.

Trong những năm qua, cô ấy chỉ có một mình.

Đôi khi, không cảm thấy mệt mỏi.

Đặc biệt là nhìn thấy nụ cười hài lòng trên khuôn mặt của mẹ và em gái, nhìn những người xung quanh khen ngợi cô, nhìn em trai theo đuổi ước mơ của mình, nhìn anh ấy đến gần với ước mơ của mình.

Khi thấy cả nhà đều tốt, trong lòng cô ấy càng thêm thỏa mãn.

Cảm thấy dù vó khổ thế nào, đều có thể chống đỡ được.

Khóc một lúc, tâm trạng Chu Cẩm cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Lau nước mắt ở khóe mắt, cô ấy nhanh chóng nở mắt cười: “Có những lời nói này của em, cũng không uổng công chị trả giá mấy năm nay, nhưng mà, mặc kệ em bao nhiêu tuổi, trong lòng chị vĩnh viễn là em trai nhỏ cần người yêu thương bảo vệ.”

“Giống như chúng ta, mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều là đứa trẻ mãi không lớn trong mắt cha mẹ, cần yêu thương và che chở.”

“Chị…” Chu Tiễn Nam nghẹn ngào có chút nói không nên lời.

“Được rồi, không nói đến chị nữa, nói chuyện của em và Nam Khuê đi, dấu trên cổ cô ấy, không phải do em để lại phải không?” Chu Cẩm chỉ ra một mũi tên trúng đích.

“Chị, sao lại nói đến chuyện này?”

“Chị cũng không có ý chỉ trích hay hạ thấp cô ấy, dù sao hai người cũng không phải là người yêu thật, cô ấy có tự do của mình, chỉ chỉ nhắc nhở em, lừa được mẹ một lần, sau này khi mẹ muốn gặp cô ấy, em định làm sao?”

“Còn nữa, Lục Kiến Thành cũng không phải là người dễ chọc, chiếu theo tình thế này, anh ta có thể đã làm hòa với Nam Khuê rồi, em cảm thấy sẽ có bất kỳ người đàn ông nào nhìn vợ mình giả là bạn gái của người khác sao?”

Chu Cẩm vừa nói lời này, Chu Tiễn Nam thật sự cảm thấy mình không để ý rất nhiều thứ.

Cúi đầu suy nghĩ một chút, anh ấy trả lời: “Vậy tới đâu hay tới đó, trời không tuyệt đường người.”

Lúc đó, anh ấy thật sự không nghĩ nhiều.

Đương nhiên, những thứ này đều không phải là thứ mà Chu Cẩm thật sự lo lắng.

Điều cô ấy lo lắng nhất chính là, nhìn cái đà này, em trai của cô ấy đã chìm sâu vào đoạn tình cảm này rồi.

Đàn ông nhà họ Chu, tất cả đều thâm tình, từ ông nội cô ấy, đến cha cô ấy, rồi đến em trai cô ấy.

Thật đúng là không chừa một ai.

Nam Khuê đi tới cửa nhà còn tưởng mình đã đi nhầm nhà, bởi vì Lục Kiến Thành đang đứng trước cửa, đứng thẳng tắp, ánh mắt thâm thuý nhìn cô.

“Sao anh lại ở đây?” Nam Khuê thật sự rất bất ngờ.

Lục Kiến Thành khẽ nhíu mày: “Đợi em hai tiếng rồi, chân tê hết cả rồi, vết thương cũng hơi đau, em chắc chắn muốn để anh đứng đây nói chuyện.”

“À.”

Nam Khuê lập tức mở cửa, sau đó cho anh đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK