Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ở cuối con đường, rẽ trái chính là khu chợ của thị trấn, có lẽ đây cũng chính là nơi náo nhiệt nhất trong thị trấn.  

 

Lục Kiến Thành đưa Nam Khuê đi ăn món đặc sản trong thị trấn, cũng là món anh nhất định phải ăn mỗi khi đến đây.  

 

Vốn dĩ anh cũng lo lắng Nam Khuê có quen thói quen ăn uống hay không.  

 

Nhưng khi thấy cô đã ăn xong một bát lớn, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười vui vẻ.  

 

Sau khi ăn xong, Lục Kiến Thành đưa Nam Khuê đi dạo quanh thị trấn cổ.  

 

Thị trấn không quá lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp, hàng quán lớn nhỏ đa dạng được bày ra cũng rực rỡ muôn sắc màu, khiến người ta choáng ngợp.  

 

Nam Khuê thích ghé thăm một số cửa hàng trang sức nhỏ tinh xảo, khi nhìn thấy thứ mình thích, cô ấy sẽ mua nó.  

 

Sau khi ghé thăm một vài cửa hàng, trên cổ tay cô cũng đã đeo mấy chiếc vòng rồi, kiểu dáng gì cũng có.  

 

“Thích mấy cái này sao?” Lục Kiến Thành hỏi.  

 

Nam Khuê đưa tay lên lắc lắc chiếc vòng trên tay, khi chiếc vòng phát ra âm thanh trong trẻo, cô cười nói: "Thích chứ, anh không thấy mấy cái này rất xinh sao? Hơn nữa cũng chẳng cần quá nhiều tiền đã mua được nhiều như vậy, anh không thấy đáng sao?”  

 

“Đúng thật.”  

 

Khi gật đầu, Lục Kiến Thành cảm thấy trong lòng có chút chua xót.  

 

Kết hôn hai năm, tuy tình cảm giữa hai người không gắn bó như keo sơn nhưng giữa hai người nên có nghi thức nào anh đều không bở lỡ.  

 

Kỷ niệm ngày cưới, sinh nhật, mọi dịp lễ lớn nhỏ, gần như chỉ cần là ngày quan trọng, anh sẽ bảo Lâm Tiêu chọn một món trang sức tinh xảo tặng cho cô.  

 

Mấy món trang sức đó, một cái đã có thể mua được rất nhiều chiếc vòng như vậy, nhưng mà, khi cô nhận được chưa từng thấy cô vui vẻ như thế này, lúc nào bên ngoài cũng bình thản.  

 

“Anh cũng đã từng mua cho em.” Lục Kiến Thành đột nhiên nói có chút ghen tuông.  

 

“Đúng vậy!” Nam Khuê gật đầu, tông giọng cũng hạ xuống: “Anh đúng là đã mua cho tôi rất nhiều bộ trang sức.”  

 

Chỉ tiếc là, tất cả những cái đó đều do Lâm Tiêu chọn và cũng do Lâm Tiêu tặng, toàn bộ quá trình đều không có sự tham gia của anh.  

 

Thậm chí anh còn chưa từng hỏi cô thích mẫu nào, loại nào.  

 

Bởi vậy những thứ anh mua, đương nhiên sẽ có rất ít kiểu dáng mà cô thực sự thích.  

 

“Hình như anh chưa từng thấy em đeo bao giờ?”  

 

Nam Khuê ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn anh, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Lục Kiến Thành, nể tình vợ chồng đã lâu của chúng ta, tôi cho anh một lời khuyên nhỏ.”  

 

“Lời khuyên gì?”  

 

"Sau này, nếu như anh có một cô gái mà mình yêu, muốn gửi cho người ta trang sức vàng bạc gì đó, thì ít nhất phải biết được người ta thích cái gì, đừng có tặng bừa, nếu không thì có tặng cả một ngàn cái cũng không có cái nào được tính là quà cả.”  

 

“Còn nữa, tôi nghĩ có lẽ không có bất cứ người con gái nào hy vọng món quà mình nhận được lại do trợ lý của chồng mình mua rồi tặng đâu.”  

 

“Tôi cũng không ngoại lệ.”  

 

Nói xong, Nam Khuê nhanh chóng bước đi về phía trước.  



Lục Kiến Thành lại đứng chôn chân tại chỗ, cả cơ thể như bị phế không nhúc nhích được. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK