Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tên gọi ấy lại vang lên bên tai một lần nữa, trái tim Nam Khuê như rung lên điên loạn mà ấm áp.

Mấy năm nay, vì đợi một câu “bà Lục” của anh, cô thực sự đã phải hy sinh rất nhiều.

Chính lúc cô nghĩ chẳng còn cơ hội nào nữa, lúc đã vô cùng tuyệt vọng, anh lại cho cô câu trả lời tuyệt nhất.

“Thích, rất thích.”

Nam Khuê khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lục Kiến Thành.

“Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, cảm ơn anh đã tặng quà cho em.”

Lục Kiến Thành lại nhíu mày, có chút không vui: “Em gọi anh là Lục Kiến Thành?”

“Kiến Thành.” Nam Khuê đổi lại cách xưng hô.

Lục Kiến Thành: “…”

Gương mặt vẫn như cũ, không hề vui vẻ.

Nam Khuê thực ra đoán được cách xưng hô mà anh muốn nghe, nhưng cô thực sự không thể gọi được.

Hai người kết hôn đã lâu như vậy, tuy từ đầu cô đã mong được gọi anh như thế, nhưng lại luôn cảm thấy rất ngượng ngùng, cho nên vẫn luôn không thể gọi thành lời.

Nhưng bây giờ là một cơ hội rất tốt.

Không khí, mọi thứ xung quanh… tất cả đều vô cùng thích hợp.

Có nên gọi không?

Gọi? Hay là không gọi?

Thực ra trong lòng Nam Khuê cũng rất rối rắm.

Bàn tay nhỏ bé của cô, nắm lấy hai ngón tay một cách bất lực, trái tim như đập ra khỏi lồng ngực, cả người ngày càng đung đưa qua lại hai bên.

Lục Kiến Thành biết cô đang do dự, anh cũng biết, việc anh có thể làm chính là cho cô thời gian, cho cô không gian, để cô suy nghĩ kỹ càng, chứ không phải là ép cô.

Nhưng mà, thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.

Khi mà Lục Kiến Thành đã từ bỏ cơ hội lần này, thì đột nhiên, Nam Khuê ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ấm áp nhìn anh: “Cảm ơn anh, chồng yêu.”

Lục Kiến Thành vừa nghe, liền cảm thấy trong tim giống như có tiếng của ngàn vạn đóa hoa đang nở rộ.

Ai nói hoa nở không có âm thanh?

Hoa nở trong lòng anh có âm thanh.

Mỗi đóa đều tươi đẹp, rực rỡ, làm rung động lòng người như thế.

“Anh chưa nghe rõ.”

Thế nhưng, người nào đó lại cố ý nói.

Nam Khuê cảm thấy Lục Kiến Thành rất lươn lẹo, hệt như một chú sói, lúc nào cũng lừa cô.

“Chồng yêu.”

Lần này, Nam Khuê nói to hơn.

Sau khi gọi xong, cả gương mặt cô đều ửng đỏ, nếu như có thể soi gương, cô dám bảo đảm gương mặt ấy nhất định đỏ đến mức có nước bắn ra ngoài.

Cũng may là cô không nhìn thấy, nếu không chắc là thẹn chết mất.

“Lần này rất rõ, anh nghe thấy rồi.”

Lục Kiến Thành nói xong, đi đến bên cạnh Nam Khuê.

Tay của anh đặt lên vai Nam Khuê, sau đó cúi người xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn: “Vợ à, hôm nay em thật đáng yêu!”

“Anh còn phải đi làm, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về nhé.”

Nói xong, Lục Kiến Thành liền rời đi.

Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại mình Nam Khuê đứng bất động ở đó.

Vợ?

Đáng yêu?

Anh vậy mà lại gọi cô như thế, lại còn khen cô đáng yêu?

Mấy điều này đều là lời thật lòng đúng không?

Nam Khuê xấu hổ lấy tay tự vỗ mặt mình, vỗ xong mới biết, gương mặt nhỏ của cô thực sự rất nóng, nóng luôn cả tay rồi.

Sau khi Lục Kiến Thành rời đi không lâu, Nam Khuê liền nhận được điện thoại của Lục Minh Bác .

“Khuê Khuê à, hôm nay con có rảnh không, cha có chút chuyện muốn nói với con.”

“Dạ cha, vậy con quay về nhà cũ gặp người.”

“Được, cha đã sắp xếp người đến đón con rồi, con ngồi xe đến nhé.”

“Dạ vâng thưa cha.”

Sau khi cúp máy, không biết tại sao, trong lòng Nam Khuê lại cảm thấy thấp thỏm không yên.

Sao đột nhiên cha lại tìm mình? Hơn nữa ngay cả xe cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, xem ra, tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước.

Sau khi ngồi lên xe, Nam Khuê đi thẳng một mạch đến nhà cũ.

Nhìn thấy Vân Thư cũng ở đó, Nam Khuê càng cảm thấy bất ngờ và quái lạ.

Nhiều năm nay, theo như cô biết, ngoài vài chuyện quan trọng ra, cha mẹ đã rất hiếm khi cùng nhau xuất hiện, càng không thể cùng lúc lại ở chung một chỗ.

Mà bây giờ họ lại cùng lúc xuất hiện, chứng tỏ không phải chuyện đơn giản.

“Mẹ.” Nhìn thấy Vân Thư, Nam Khuê liền cất tiếng gọi đầy ngọt ngào.

“Đi lên đi, cha đang đợi con ở thư phòng đấy.”

“Vâng ạ.”

Đứng ở ngoài cửa thư phòng, trái tim Nam Khuê đập loạn xạ, vô cùng lo lắng.

Hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa.

Chẳng mấy chốc, một giọng nói trầm ấm vang lên từ bên trong: “Khuê Khuê à, vào đi.”

Đẩy cửa ra, hương thơm tỏa khắp thư phòng, tràn ngập mùi sách.

Nam Khuê có chút không thoải mái bước vào: “Cha, cha tìm con có việc gì vậy ạ?”

“Khuê Khuê, ngồi đi, ngồi rồi nói.” Lục Minh Bác chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện ông.

Sau khi Nam Khuê ngồi xuống, Lục Minh Bác liền mở lời trước: “Gần đây, thằng khốn Kiến Thành đối xử với con thế nào?”

“Anh ấy đối xử với con rất tốt.”

Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người vào trong hai ngày này, Nam Khuê lại một lần nữa nhen nhóm tia hy vọng.

“Khuê Khuê, cha mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía con, cho nên con không cần sợ, nếu nó dám ức hiếp con, con cứ nói với cha mẹ.”

“Cha à, thực sự không có mà.”

Cho dù là tại thời điểm nào, cho dù quan hệ giữa cô và Lục Kiến Thành có tốt hay xấu, thì trước nay cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nói xấu anh trước mặt người nhà anh.

Lục Minh Bác thở dài một hơi, ánh mắt đầy đau lòng nhìn Nam Khuê: “Đứa trẻ ngốc, con nghĩ thằng nhóc này gần đây làm gì, bọn ta không biết sao?”

“Chính con, lúc nào cũng bảo vệ nó, lúc nào cũng nói giúp cho nó.”

Nam Khuê cúi đầu, không nói gì.

Đúng như vậy, cô yêu anh, thì làm sao có thể không bảo vệ anh được!

“Cha à, con biết cha mẹ quan tâm con, con xin lỗi, để cha mẹ phải lo lắng rồi.”

“Ông nội nói đúng, tính cách con quá hiền lành lương thiện cho nên cứ chiều theo nó. Chuyện dạo trước nó tổ chức sinh nhật cho Phương Thanh Liên, bọn ta đều biết cả rồi, con yên tâm, mẹ con đã đuổi người phụ nữ họ Phương kia đi rồi, trong thời gian ngắn cô ta sẽ không tới quấy rầy bọn con nữa đâu.”

Thì ra Phương Thanh Liên đã bị đuổi đi, chẳng trách gần đây lại biến đâu mất.

Nam Khuê lại nhớ đến cuộc gọi mà Phương Thanh Liên đã gọi cho Lục Kiến Thành, chắc là để Lục Kiến Thành đón cô ta quay về.

Bây giờ xem ra, Lục Kiến Thành không hề đón cô ta trở về.

Lúc này, Lục Minh Bác lấy từ trong ngăn kéo ra một phong bì đưa cho Nam Khuê: “Con xem đi.”

Nam Khuê vốn dĩ nghĩ rằng là đồ ông nội gửi cho cô, nên nhanh chóng mở ra.

Nhưng mà, khi nhìn thấy những tấm ảnh bên trong, cô trợn tròn mắt, rất lâu sau cũng không nói một lời.

“Cha, đây… đây đều là thật sao? Người ở trong ảnh thực sự là Phương Thanh Liên sao?”

Nam Khuê nhìn chăm chú vào người trong ảnh, gần như không dám tin.

Mặc dù cô biết Phương Thanh Liên không trong sáng thuần khiết như cô tưởng tượng, nhưng mà, cô cũng không ngờ rằng Phương Thanh Liên ở nước ngoài lại ăn chơi bung xõa như vậy.

Trong mấy tấm ảnh, đều là hình ảnh Phương Thanh Liên và những người đàn ông khác.

Có tấm ôm nhau, có tấm xăm người, còn có tấm hôn nhau thắm thiết, thậm chí có những tấm ảnh cỡ lớn.

Tóm lại, những bức ảnh bên trong có những bức không thể nhìn nổi.

“Cha điều tra rồi, người trong này chính xác là Phương Thanh Liên.”

Lục Minh Bác cầm lại mấy tấm ảnh, sau đó đưa phong bì đó cho Nam Khuê: “Bây giờ, cha giao tất cả cho con, xử lý mấy tấm này thế nào là tùy con, Khuê Khuê, không cần biết con muốn làm gì, cha mẹ tuyệt đối luôn ủng hộ con.”

“Giao cho con sao?”

“Ừ, giao cho con, nếu có một ngày, hôn nhân của bọn con không thể cứu vãn được nữa, cha tin rằng đây sẽ là quân bài cuối cùng.” Lục Minh Bác nói.

 
             “Cha, cha đã đem mấy thứ này giao cho con, con có thể hiểu là từ bây giờ sẽ để con tùy ý giải quyết nó đúng không ạ?” Nam Khuê nghiêm túc hỏi.  

             Lục Minh Bác thận trọng gật đầu:” Đúng vậy, tùy con giải quyết.”  

             Nghe thấy lời này Nam Khuê cảm thấy yên tâm hơn nhiều.  

             “Cha, mấy tấm ảnh này cha đưa cho Lục Kiến Thành xem chưa ạ?”  

             “Vẫn chưa.”  

             “Nếu anh ấy đã chưa thấy thì con hy vọng anh ấy vĩnh viễn đừng nhìn thấy mấy thứ này.”  

             Vừa nói dứt lời, một tay cô cầm lấy góc của tấm ảnh, tay khác cầm lấy một bên khác, nhanh như chớp xé tấm ảnh thành hai nửa.  

             “Khuê Khuê, con đã nghĩ kỹ chưa, đây có lẽ là quân bài duy nhất mà chúng ta có thể cho con, thật sự muốn hủy nó đi sao?”  

             “Cha, cảm ơn lời nhắc nhở của người, con đã nghĩ kỹ rồi ạ.”  

             Nam Khuê lôi mấy tấm ảnh còn lại ra rồi cũng xé chúng nó thành hai mảnh, sau đó lại xé vụn thêm mấy lần nữa.  

             Chờ tới lúc mấy tấm ảnh chỉ còn là một đám giấy vụn li ti, Nam Khuê mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Minh Bác: “Cha, con thật sự rất biết ơn cha và mẹ đã vất vả dụng tâm như vậy, con biết hai người cũng là vì muốn tốt cho con.”  

             “Thế nhưng con không muốn dùng cách thức đáng buồn như vậy để ràng buộc cuộc hôn nhân giữa con với Kiến Thành, nếu như chúng con có tình cảm với nhau thì con không cần dùng tới cách như vậy, còn nếu đã không có tình cảm gì, con dùng cách này để trói buộc anh ấy về với con thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”  

             “Cuộc hôn nhân không có tình yêu thì cũng là một vũng nước đọng ao tù mà thôi, nếu như có một ngày con và anh ấy rạn nứt, thế thì chia tay là kết cục tốt nhất rồi.”  

             Mấy lời này Lục Minh Bác hết sức đồng cảm.  

             Ông làm sao mà không biết chứ, cuộc hôn nhân không có tình yêu thì cũng chỉ là một vũng nước đọng, giống như ông và Vân Thư vậy.  

             “Thôi bỏ đi, nếu con đã nói như thế thì cha đây cũng không ép buộc con, nhưng chúng ta vẫn hy vọng các con có thể ở bên nhau.”  

             “Cha cứ yên tâm, con sẽ cố gắng ạ.”  

             Lúc từ nhà họ Lục đi ra, Nam Khuê bất ngờ nhìn thấy Lục Nhu.  

             Lần gặp nhau này, Lục Nhu đã ngoan ngoãn hơn trước kia rất nhiều, hiếm khi thấy cô ta không đâm chọc khiêu khích gì.  

             Nam Khuê đoán, không có nhà họ Lục làm chỗ dựa, cuộc sống của cô ta với mẹ trôi qua chắc cũng không tốt lắm.  

             Chứ không thì chắc chắn sẽ không đối xử ôn hòa như thế với cô đâu, lại còn chủ động đánh tiếng chào hỏi nữa chứ.  

             Nam Khuê đoán không sai, lần này Lục Nhu tới nhà họ Lục cũng là vì hy vọng Lục Minh Bác sẽ để ý tới mối quan hệ máu mủ này mà giúp đỡ cho mẹ con cô ta một chút.  

             Những ngày này cô ta cùng mẹ sống rất khắc khổ bần cùng, nhất là khi đã tiêu hết sạch số tiền dự phòng, cuộc sống càng thêm túng quẫn.  

             Thế nhưng Lục Nhu cũng không đạt được kết quả như ý nguyện, ngược lại còn bị trách móc thê thảm.  

             Vì thế lúc từ thư phòng của Lục Minh Bác đi ra, cô ta nghiến chặt răng, trong mắt đầy vẻ hận thù.  

             “Nam Khuê, là cô, tất cả đều tại cô.”  

             “Nếu như không phải tại cô, thì tôi sẽ vẫn còn là đại tiểu thư tôn quý của nhà họ Lục, tất cả đều là cô gây ra, tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu.”  

             Đúng lúc này, người hầu đem rác đã quét dọn xong từ trong thư phòng đi ra đem vứt vào trong thùng rác.  

             Lục Nhu lơ đãng nhìn liếc qua một cái, đột nhiên cô ta mở bừng hai mắt, nếu như cô ta không nhìn nhầm thì người trong ảnh này chính là chị Thanh Liên.  

             Lạ thật đấy?  

             Ảnh của chị Thanh Liên sao lại ở đây được nhỉ?  

             Chờ người hầu rời đi, cô ta lén lút nhìn xung quanh, nhanh như chớp đưa tay xuống nhặt tấm ảnh lên.  

             Sau đó rời khỏi nhà họ Lục lén lút như một tên ăn trộm.  

             Về tới nhà, lúc cô ta ghép tất cả tấm ảnh lại thành một tấm hoàn chỉnh, cô giật mình một phen, ngay lập tức gọi điện cho Phương Thanh Liên.  

             “Chị Thanh Liên, ở chỗ em có mấy tấm ảnh của chị ở nước ngoài.”  

             “Cái gì cơ? Nước ngoài?”  

             Vừa nhắc tới nước ngoài, Phương Thanh Liên bắt đầu run rẩy không bình tĩnh được.  

             Cuộc sống ở nước ngoài là thứ mà cô ta muốn giấu đi nhất, đây cũng là tâm ma mà cô ta không buông bỏ được.  

             “Em gửi ảnh cho chị xem.” Phương Thanh Liên lập tức nói.  

             “Được, để em gửi qua wechat cho chị.”  

             Lúc cô ta nhìn thấy mấy tấm ảnh trên wechat, đầu óc cô ta bắt đầu ong ong từng tiếng, cả người như đang phát điên vậy.  

             Nam Khuê đúng là có bản lĩnh thật, ngay cả mấy tấm hình như này cũng chụp ra được.  

             Còn mạnh mồm nói không muốn tranh Kiến Thành với cô ta, xem ra mấy năm trước cô đã sớm sắp xếp người rồi, nếu không thì mấy bức ảnh này ở đâu chui ra được chứ?  

             Thật sự là làm đổ nhận thức của cô ta, bề ngoài thì tỏ ra văn vẻ trầm lặng, yếu đuối nhu nhược chân yếu tay mềm, không ngờ bên trong lại nham hiểm thâm độc như thế.  

             Nam Khuê, được thôi, nếu cô đã vô tình, thì cũng đừng trách tôi vô nghĩa.  

             “Nhu Nhu, em vẫn còn đứng về phía chị không?”  

             “Tất nhiên rồi chị Thanh Liên, nếu không thì em chụp mấy tấm ảnh này gửi chị làm gì.”  

             “Tốt lắm, vậy bây giờ em làm theo lời chị nói, đem mấy tấm ảnh này gửi cho bên truyền thông, tất cả đều để lộ hết ra ngoài.”  

             Nghe xong lời của Phương Thanh Liên, Lục Nhu thật sự không dám tin vào tai mình.  

             “Gì cơ chị Thanh Liên, chị điên rồi sao? Nếu để đám truyền thông đó biết được, thế thì anh Kiến Thành không phải cũng biết à, hai người còn có thể ở bên nhau được sao?”  

             “Chị chính là muốn để anh ấy biết, Nhu Nhu à, có một câu nói gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, chị bây giờ đã không còn đường sống rồi, chỉ còn cách này chị mới có một chút hy vọng sống được.”  

             “Chị Thanh Liên…chị chắc chắn muốn gửi sao?” Lục Nhu vẫn hơi do dự.  

             “Ừ, gửi luôn bây giờ.”  

             Trong đôi mắt mơ màng của Phương Thanh Liên tràn đầy sự ung dung và hận thù: “Em yên tâm đi, lần này chị sẽ khiến cho Kiến Thành đích thân đón chị trở về.”  

             “Nam Khuê không phải muốn chị thân bại danh liệt sao, lần này chị sẽ làm cô ta triệt để mất đi Kiến Thành.”  

             Thấy Phương Thanh Liên nắm chắc như thế, tràn đầy sự tự tin, Lục Nhu cũng hăng hái hẳn lên: “Được, em đi làm ngay đây.”  

             Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Nam Khuê liền trở về nhà.  

             Tính toán một chút, cô hiện tại đã hơn ba tháng rồi.  

             Dạo gần đây khá là thích ngủ, thế nên cô vừa ăn trưa xong đã đi ngủ rồi.  

             Trong mơ cô ngủ cũng không được an ổn lắm, luôn có cảm giác có bóng ma đang đuổi theo mình.  

             Cô rất sợ, cứ chạy mãi, chạy không ngừng nghỉ, hết chạy lại trốn.  

             Đột nhiên từ ngoài cổng truyền tới một tiếng động lớn, Nam Khuê giật mình mở bừng mắt dậy.  

             Thấy là Lục Kiến Thành đã trở về, khóe mắt hiện lên ý cười, cô đứng dậy.  

             Thế nhưng khi cô đi tới, lúc nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Kiến Thành, cô bỗng nhiên liền ngẩn cả người.  

             Toàn thân anh mang theo một sự tức giận đáng sợ, không khí xung quanh lạnh lẽo như băng, lông mày anh nghiêm nghị nhíu chặt lại, bờ môi mím chặt, đứng đó không nói lời nào.  

             Rõ ràng không nói câu gì thế mà toàn thân lại bao phủ một luồng khí kinh người.  

             “Kiến Thành, anh làm sao thế?” Nam Khuê hỏi.  

             Hai con mắt của Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, vẫn không nói không rằng.  

             “Có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không? Anh nói gì đi chứ, đừng dọa em.” Nam Khuê đưa tay, muốn nắm lấy tay anh.  

             Thế nhưng ngay vừa lúc tay cô sắp chạm vào tay anh, Lục Kiến Thành bỗng nhiên hất văng ra.  

             Sức lực của anh rất lớn, Nam Khuê không kịp chuẩn bị gì, lảo đảo một chút, cô ngẩng đầu lên luống cuống gọi tên anh: “Kiến Thành…”  

             Thấy anh không để ý.  

             Nam Khuê lại nhẹ giọng hỏi: “Chồng à, anh đừng có dọa em, anh bị làm sao thế?”  

             “Anh rất ổn.” Lục Kiến Thành nói.  

             Nam Khuê đang định thở phào một hơi, thì đột nhiên, giọng của Lục Kiến Thành lại lần nữa truyền tới: “Nhưng mà Thanh Liên thì rất không ổn, cô ấy chút nữa là chết rồi.”  

             “Cái gì cơ? Sao lại như vậy?”  

             Cô vừa dứt lời, đột nhiên Lục Kiến Thành đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay Nam Khuê: “Em dám nói, em không ngờ đến những thứ này sao?”  

             “Anh có ý gì thế, em làm sao biết được chuyện của Phương Thanh Liên cơ chứ?”  

             

 
             “Ha ha….” Lục Kiến Thành cười lạnh: “Em không biết sao?”  

             “Em còn nói được hai chữ không biết này.”  

             “Nam Khuê, tôi vốn tưởng qua hai ngày này chúng ta đã đồng lòng với nhau, sẽ cố giữ gìn cuộc hôn nhân này thật tốt đẹp, cùng nhau an ổn dắt tay đi tiếp. Tôi cũng đã sớm nói rồi, tôi sẽ không ly hôn, cũng sẽ không cưới Thanh Liên, nhưng tại sao em vẫn không chịu bỏ qua cho cô ấy, thậm chí còn dùng thủ đoạn độc ác như vậy hả?”  

             Lục Kiến Thành chất vấn cô, từng câu từng chữ tựa như một con dao sắc hung hăng cắm phập vào tim của Nam Khuê.  

             Cô hoàn toàn vô tội, cô thậm chí còn không biết mình đã làm gì?  

             Lại làm sai điều gì ư?  

             Nam Khuê mở miệng, nhưng lại phát hiện một chữ cũng nói không ra.  

             Đúng là buồn cười.  

             Mỉa mai đến cùng cực.  

             Cô vừa mới tỉnh dậy, còn tưởng anh gấp gáp trở về để nhìn mình một cái, cho nên trong lòng mới tràn đầy vui vẻ nhảy từ trên giường xuống, dép còn chưa xỏ đã vội chạy về phía anh.  

             Thế rồi sao?  

             Cô nhận được cái gì đây?  

             Là lời chất vấn từ anh, sự châm chọc mỉa mai của anh, thêm chút mười phần lạnh nhạt xa cách nữa.    

             “Lục Kiến Thành, em rốt cuộc đã làm gì, đáng để anh dùng hai từ độc ác này hình dung em sao?” Cô cười, trái tim đau xót đầy bi thương.  

             “Làm cái gì sao?” Lục Kiến Thành cũng cười, điệu bộ mỉa mai nhìn về phía cô: “Đã đến lúc này rồi mà em còn hỏi tôi mình đã làm gì sao?”  

             Ánh mắt của anh rơi trên giường, anh cười lạnh: “Em thì an nhàn nhỉ, việc cũng đã làm rồi, chỉ cần đợi nó phát giác, còn mình thì có thể ở nhà đánh một giấc.”  

             “Nam Khuê, tôi thật sự càng ngày càng không hiểu nổi em rồi.”  

             Lời vừa dứt, anh ném điện thoại lên trên giường: “Em tự mình xem đi, xem chuyện tốt mà em làm này.”  

             Nam Khuê nhặt điện thoại lên, lúc nhìn thấy trên Weibo khắp nơi đều là hình ảnh của Phương Thanh Liên lúc ở nước ngoài, cô ngơ ngác kinh ngạc, mắt trợn to lên, thật sự không thể tin được.  

             Làm sao có thể như thế được?  

             Mấy tấm ảnh này cô rõ ràng đã xé chúng đi rồi mà?  

             Cha mẹ cũng đã nói sẽ tôn trọng quyết định lựa chọn của cô, thì chắc chắn sẽ không thể truyền lên trên mạng được.  

             Vậy thì, rốt cuộc là ai làm?  

             Sao lại có thể ám hại cô như thế?  

             Bên Weibo đã bạo đỏ rồi, mấy hotsearch đầu tiên đều là tin tức về Phương Thanh Liên, hơn nữa mấy tấm ảnh thật sự quá nổi bật, muốn lờ đi cũng không được.  

             Nam Khuê nhìn về phía Lục Kiến Thành, vội vàng muốn giải thích: “Kiến…”  

             Thế nhưng cô vừa mở miệng nói được một chữ, Lục Kiến Thành đã không chút lưu tình mà từ chối nghe: “Ý em muốn nói là chuyện này không liên quan đến mình, không phải là em làm có đúng không?”  

             “Thật sự không phải em làm.” Nam Khuê lắc đầu chối.  

             Lục Kiến Thành cắn chặt răng, tức giận nhìn chằm chằm cô: “Buổi trưa hôm nay em đi tới nhà cha, cha đưa cho em mấy tấm ảnh này, tới buổi chiều mấy tấm ảnh này đã được phát ra rồi, Nam Khuê, em nói không phải mình làm, em nghĩ tôi sẽ tin sao?”  

             Hóa ra, đây là lý do, đây mới là nguyên nhân.  

             “Cho nên, anh đã điều tra sự tình rõ ràng rồi, cũng phán án tử luôn cho em rồi, không phải sao?”  

             “Vậy bây giờ anh đùng đùng nổi giận trở về chỉ là để chất vấn em thôi, có đúng không?”  

             Giọng của Nam Khuê càng ngày càng nhỏ.  

             Cô muốn mở miệng giải thích, thế nhưng anh đến cả cơ hội cho cô giải thích cũng không muốn cho.  

             “Nam Khuê, trước kia em làm chút chuyện cỏn con, chỉ cần không ảnh hưởng gì đến mọi người tôi sẽ không tính toán gì với em, thế nhưng em làm ra chuyện này khiến tôi quá thất vọng rồi. Em có từng nghĩ tới việc chuyện này sẽ gây ra tổn thương gì cho Thanh Liên không, cho dù tôi không cưới cô ấy, tôi cũng hy vọng cô ấy có thể tìm được một người tốt để gả đi.”  

             “Vậy thì lòng anh cũng hào phóng quá nhỉ, còn muốn phụ trách tìm chồng cho bạn gái cũ nữa cơ à?”  

             “Nam Khuê……”  

             Lục Kiến Thành nghiến răng gọi tên cô, giọng nói phát ra lại nổi giận lần nữa.  

             “Bây giờ chuyện đã phát giác, cô ấy cũng trở thành đối tượng công kích của tất cả mọi người trên mạng, bọn họ đều đang bôi đen, đang mắng chửi cô ấy, em có biết mấy lời đó khó nghe như thế nào không?”  

             Dân mạng mắng chửi Phương Thanh Liên như thế nào cô không biết, nhưng cô biết rõ anh dùng mấy lời lẽ như thế kia nói với cô, từng câu từng chữ đều là đâm thẳng xuyên qua trái tim của cô vậy.  

             Anh chỉ biết nghĩ tới Phương Thanh Liên có khó chịu hay không, có đau hay không?  

             Vậy anh có từng nghĩ cô cũng sẽ đau, sẽ buồn không??  

             Đáp án không phải rất rõ ràng rồi sao.  

             Hai ngày nay, Nam Khuê vẫn luôn tưởng rằng mình đang sống trong mơ, bởi vì tất cả mọi thứ đều đẹp đến ngỡ ngàng, không chân thực chút nào, mỹ mãn như đang trong một giấc mơ vậy.  

             Quả nhiên, cô chỉ là nằm mơ hai ngày mà thôi.  

             Bây giờ đến giờ rồi, cũng nên tỉnh mộng thôi.  

             “Lục Kiến Thành, sao anh phải tức giận như thế chứ?” Giọng Nam Khuê bình tĩnh lại nhìn về phía anh: “Thực ra thì có một cách rất hiệu quả, đó là anh ly hôn với tôi, sau đó cưới Phương Thanh Liên về, thế thì tất cả các vấn đề đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng rồi.”  

             “Anh cũng có thể đi giải thích với cô ta, là do cô vợ lòng dạ rắn rết độc ác của anh mua hot search bôi đen, hàm oan một người băng thanh ngọc khiết, yếu đuối nhu nhược như cô ta, chỉ cần hai người nắm tay nhau đi giải thích với truyền thông, tôi cam đoan chắc chắn cô ta sẽ không bị người ta bạo lực mạng nữa, thậm chí ngay cả mấy dòng mắng chửi trên mạng cũng đều sẽ biến thành mấy dòng chúc phúc cho hai người đầu bạc đến già, trăm năm hòa hợp cũng nên.”  

             “Lục Kiến Thành anh nhìn xem, đến cả cách giải quyết chuyện này tôi cũng đã nghĩ xong cho anh rồi. Vừa có thể thoát khỏi được mụ vợ ác độc lại còn có thể cưới được bạch nguyệt quang trong lòng, nhất cử lưỡng tiện, tốt thế còn gì nữa!”  

             Nam Khuê nói xong, cũng không muốn phí thêm lời nào nữa.  

             Cô quay người muốn rời đi.  

             Thế nhưng đến rời đi Lục Kiến Thành cũng không cho phép cô rời.  

             “Bỏ ra.” Cô gằn nhẹ.  

             “Nam Khuê, đây là cách em giải quyết vấn đề sao?” Lục Kiến Thành nhìn cô chằm chằm chất vấn.  

             “Miệng thì luôn nói không muốn ly hôn, nhưng thực ra em mới là người muốn ly hôn để lao tới vòng tay của tên đàn ông khác nhất đó nhỉ?” Lục Kiến Thành cười lạnh trào phúng.  

             Nam Khuê cười cười thuận theo anh: “Đúng thế, vốn dĩ lúc đầu không muốn thừa nhận, thế mà bị anh đoán trúng rồi, thế thì tôi đành dứt khoát gật đầu vậy.”  

             “Hay tổng giám đốc Lục vẫn tưởng rằng tôi muốn chôn chân mãi ở cái cây này hay sao?”  

             Điện thoại Lục Kiến Thành đột nhiên vang lên, tiếng chuông lanh lảnh gấp gáp.  

             Đầu dây bên kia là tiếng của Lục Nhu, giọng nói rất to, nghe ra có vẻ rất sốt ruột: “Anh, không hay rồi, không thấy chị Thanh Liên đâu nữa.”  

             “Không phải bảo cô trông chừng à, sao lại không thấy đâu nữa?”  

             “Vừa có một nhóm người xông vào bệnh viện chửi mắng chị Thanh Liên, nói ra mấy lời cực kỳ khó nghe, em thấy chị ấy vẫn một mực kiên cường cam chịu, lại còn an ủi ngược lại em nữa, em tưởng chị ấy bỏ ngoài tai hết, không ngờ tới lúc em đi ra ngoài mua nước về liền không thấy chị ấy đâu nữa rồi.”  

             Đầu dây bên kia Lục Nhu gấp gáp như sắp khóc đến nơi.  

             “Cô nhanh chóng đi tìm trong bệnh viện đi, bây giờ tôi sẽ đi qua đó ngay.”  

             Lục Kiến Thành cúp máy, hai chân duỗi ra chuẩn bị đi.  

             “Kiến Thành……”  

             Đúng lúc này bỗng dưng Nam Khuê gọi anh lại.  

             Lục Kiến Thành vừa quay người liền thấy Nam Khuê đang đứng bên cạnh cửa sổ, cô mở tung cửa ra, ngay lúc đó có cơn gió lớn thổi vào trong phòng.  

             “Lại sao nữa?” Lục Kiến Thành nhíu mày.  

             Nam Khuê nhìn ra cửa sổ tầng hai cao cao, lại nhìn Lục Kiến Thành một chút, “Lỡ như tôi bất cẩn ngã xuống từ chỗ này thì sao? Anh sẽ đi cứu cô ta, hay là cứu tôi?”  

             “Đừng đùa cái kiểu này.” Lục Kiến Thành nghiêm nghị nhìn cô.  

             Nam Khuê cười nói: “Tôi không đùa, tôi đang rất nghiêm túc.”  

             Lục Kiến Thành nhíu chặt mày, đúng lúc này điện thoại lại reo lên lần nữa, thanh âm vội vàng của Lục Nhu truyền tới: “Anh, em tìm thấy chị ấy rồi, chị ấy đang ngồi trên sân thượng, nguy hiểm lắm anh ơi nhanh tới đi, em sợ quá!”  

             “Anh, em cầu xin anh, anh nhanh tới cứu chị Thanh Liên đi, hiện tại chỉ có anh mới cứu được chị ấy thôi.”  

             

 
             "Anh đến ngay."  

             Lục Kiến Thành lạnh nhạt cúp điện thoại.  

             Không biết lúc này Nam Khuê lấy dũng khí ở đâu ra, cô đột nhiên lao đến trước mặt Lục Kiến Thành, đưa hai tay ra, như một con mèo nổi giận ngăn cản anh.  

             "Nam Khuê, em làm cái gì vậy?"  

             "Không được đi." Nam Khuê ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn anh.  

             Sắc mặt Lục Kiến Thành lạnh đi, lời nói ra cũng cứng rắn hơn: "Tránh ra."  

             "Tôi nói, không cho phép anh đi."  

             "Lục Kiến Thành, anh là chồng của tôi, chúng ta là vợ chồng, tôi không cho phép anh bỏ tôi ở lại để đi tìm tiểu tam phá hoại cuộc hôn nhân này của chúng ta."  

             Cuối cùng Nam Khuê cũng đã nói mấy từ "tiểu tam" thành lời.  

             Lúc trước cho dù cô có tức giận đến mức nào thì cũng chưa từng mắng Phương Thanh Liên trước mặt Lục Kiến Thành.  

             Nhưng lần này cô không cần.  

             Cuối cùng cô cũng có thể không kiêng dè gì mà nói ra sự tức giận trong lòng mình.  

             "Nam Khuê, em nói chuyện sắc bén như thế từ khi nào vậy?"  

             Nam Khuê cười trả lời anh: "Từ trước đến nay tôi đều rất sắc bén, giống như một con nhím vậy, toàn thân đều là gai, tổng giám đốc Lục không biết sao?"  

             Cô không phải là người lương thiện, nếu không thì với hoàn cảnh tuổi thơ như vậy, cô căn bản không sống được đến ngày hôm nay.  

             Cô biến thành dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy chỉ vì yêu anh mà thôi!  

             Nhưng anh thì sao?  

             Hết lần này đến lần khác xem đó là điều đương nhiên.  

             Vì anh mà cô đã phải nhổ hết gai nhọn toàn thân, chỉ để lại thân thể mềm mại và trái tim mềm yếu, nhưng anh không chỉ không bảo vệ cô, cũng không là lá chắn cho cô mà chỉ mang đến những sóng gió, những sự tổn thương.  

             Mỗi một lần đều trực tiếp đánh thẳng vào tim cô.  

             Từ trước đến nay Nam Khuê không phải người cố tình gây sự, nhưng giây phút này cô càng muốn gây sự.  

             "Anh vẫn nghĩ em là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, là một cô bé dịu dàng lễ độ, Nam Khuê, hi vọng em đừng làm anh thay đổi cách nhìn về em."  

             "Vậy thì anh hoàn toàn sai rồi, tôi không hề ngoan ngoãn, cũng không hiểu chuyện chút nào, tôi chính là một người phụ nữ tâm địa độc ác."  

             Không hiểu sao khi nghe cô nói vậy, trái tim Lục Kiến Thành cảm thấy vô cùng đau, vô cùng không thoải mái.  

             "Đừng hạ thấp mình như vậy."  

             Ha... Hạ thấp.  

             "Lục Kiến Thành, anh quên rồi sao, đó là lời do chính anh nói mà? Tâm địa tôi ác độc."  

             Điện thoại lại lần nữa vang lên giống như đòi mạng.  

             Lục Kiến Thành không còn kiên nhẫn, anh đưa tay ra nắm lấy tay Nam Khuê, kéo cô sang bên cạnh.  

             Lúc chân anh mới bước ra cửa, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng rất lớn, có thứ gì đó rơi ra khỏi cửa sổ.  

             "Nam Khuê..."  

             Anh xoay người, lớn tiếng gọi.  

             Khi thấy bên cửa sổ không một bóng người, tim anh như ngừng đập.  

             "Nam Khuê..."  

             Anh điên cuồng chạy về phía cửa sổ rồi nhìn xuống.  

             Lúc thấy thứ rơi chỉ là bình hoa, Lục Kiến Thành lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, thở một hơi thật lớn.  

             Nhưng lúc này đã không còn thấy bóng dáng Nam Khuê.  

             Lục Kiến Thành trực tiếp cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại: "Đưa mấy người đến, tôi muốn hai nữ."  

             Nam Khuê đi từ phòng tắm ra, không thể tin mà nhìn anh: "Anh có ý gì? Muốn giam lỏng tôi?"  

             "Không phải giam lỏng, chỉ muốn để người khác chăm sóc em, anh sợ em làm chuyện gì điên rồ." Lục Kiến Thành nói.  

             "Tôi sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc, nếu anh đã không chờ được nữa thì đi luôn đi, anh yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản anh nữa."  

             Nam Khuê nói xong, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.  

             Ánh sáng mà cô liều mạng theo đuổi, thật ra từng chút từng chút rơi xuống, cuối cùng sẽ có một ngày không còn sáng nữa.  

             Mãi cho đến khi vệ sĩ đến, Lục Kiến Thâm dặn dò xong rồi mới rời đi.  

             Nam Khuê đều nghe thấy những lời anh nói.  

             Rất đơn giản: Để bọn họ đi theo cô từng giây từng phút là được.  

             Bốn vệ sĩ nam trông giữ ngoài cửa, hai vệ sĩ nữ ở trong phòng với cô.  

             Dù cô ăn cơm hay đi ngủ đều ở bên cạnh, không được phép rời đi nửa bước.  

             Khuôn mặt tái nhợt của Nam Khuê cười cười, thật ra cô muốn nói đúng là vẽ vời thêm chuyện, cô sẽ đi đâu chứ?  

             Cô còn chỗ nào để đi sao?  

             Cô không có nhà, từ khi mẹ qua đời, cô đã không còn nhà nữa rồi.  

             Lúc Lục Kiến Thành đến bệnh viện, Phương Thanh Liên đang ở tầng cao nhất của bệnh viện, cô ta xõa mái tóc dài của mình ra, tinh thần gần như rơi vào trạng thái điên loạn.  

             Cô ta ngồi trên xe lăn, hai tay xoay bánh xe, từ từ tiến về phía trước.  

             Quan trọng là xe lăn lăn về phía mái nhà, lúc này chỉ còn cách rìa mười centimet.  

             Lục Kiến Thành thấy vậy, trái tim cũng run rẩy theo.  

             Lục Nhu ở bên cạnh vừa khóc vừa phối hợp diễn: "Chị Thanh Liên, chị mau xuống đây đi, em cầu xin chị mau xuống đây, quá nguy hiểm."  

             "Chị không muốn xuống, Nhu Nhu, em biết không? Chị không còn mặt mũi gặp người khác nữa."  

             "Chị Thanh Liên, chuyện sẽ được giải quyết, trước tiên chị xuống đây đã, chúng ta cùng nhau nghĩ cách có được không, còn anh em ở đây, anh ấy nhất định sẽ giúp chị, anh ấy sẽ không mặc kệ chị đâu."  

             "Không." Đột nhiên Phương Thanh Liên điên cuồng gào thét: "Sẽ không, anh ấy sẽ không quan tâm đến chị nữa."  

             "Bây giờ trong mắt trong lòng Kiến Thành chỉ có Nam Khuê, anh ấy đã sớm ném chị lên chín tầng mây rồi, sống chết của chị anh ấy căn bản không quan tâm chút nào, Nhu Nhu, em biết chị đau lòng biết bao không? Chị yêu anh ấy như vậy, nhưng anh ấy không để ý đến chị chút nào."  

             "Nhưng..." Phương Thanh Liên khóc nói: "Em không cần đáng tiếc cho chị, đều tại chị, là chị tùy hứng muốn chia tay với anh ấy, nếu như bọn chị không xa nhau thì chắc chắn chị sẽ là người phụ nữ hạnh phút nhất trên thế giới này."  

             "Chị không nên chia tay với anh ấy, chị hối hận, em biết chị hối hận như thế nào không? Chị hận không thể giảm mười năm tuổi thọ để quay lại lúc bọn chị yêu thầm nhau."  

             Không thể không nói, kĩ thuật diễn của Phương Thanh Liên vô cùng tốt.  

             Nhất là lúc cô ta khóc nói ra những lời này, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng khó chịu.  

             "Thanh Liên..." Cuối cùng Lục Kiến Thành lên tiếng: "Anh đến rồi, anh không hề bỏ rơi em, anh cũng không phải không quan tâm đến sống chết của em."  

             "Em mau đến đây, anh hứa anh nhất định giúp em giải quyết chuyện này, anh sẽ không để tổn hại đến danh dự của em."  

             "Kiến Thành!" Phương Thanh Liên kích động gọi tên anh: "Sao anh lại đến đây?"  

             "Em còn tưởng anh sẽ không đến. Anh vẫn quan tâm em, vẫn yêu em đúng không?"  

             Phương Thanh Liên nín khóc mỉm cười, cô ta đẩy xe lăn về phía Lục Kiến Thành.  

             Lúc gần đến, Lục Kiến Thành túm lấy xe lăn ôm cô ta xuống, sau đó trực tiếp bế cô ta về phòng bệnh.  

             Lúc vào phòng bệnh, Phương Thanh Liên phát hiện bên ngoài là một nhóm người mặc vest đen, người nào người nấy đều cao lớn, xem ra Lục Kiến Thành sợ cô ta lại ra ngoài lần nữa.  

             Sau khi mang Phương Thanh Liên về phòng bệnh, Lục Kiến Thành quay người nhìn Lục Nhu: "Đi tìm bác sĩ đến."  

             "Được, anh, em lập tức đi."  

             Kiểm tra xong, bác sĩ nói không có gì đáng lo.  

             Lục Kiến Thành thở dài một hơi.  

             "Nghỉ ngơi cho tốt."  

             Phương Thanh Liên cho rằng cô ta đã thắng, thắng một cách xinh đẹp, nhưng cô ta nằm mơ cũng không ngờ Lục Kiến Thành nói xong câu này thì muốn rời đi.  

             

 
             "Kiến Thành..." Cô ta đưa tay, vô cùng đáng thương giữ chặt tay Lục Kiến Thành: "Anh muốn đi sao?"  

             "Nếu em đã không có việc gì thì anh cũng không tiện ở lại nữa, càng không thích hợp ở qua đêm. Lúc trước anh đã từng nói, anh đã kết hôn, em chưa kết hôn, anh ở lại không tốt cho cả hai chúng ta, Nhu Nhu ở lại với em là được rồi."  

             "Có việc gì gọi cho anh."  

             Phương Thanh Liên nghe xong thì gần như bật khóc: "Kiến Thành, anh cũng tin vào những bức hình kia đúng không?"  

             "Anh cũng cảm thấy em là một người lăng nhăng, là một cô gái hư hỏng có thể tùy tiện cặp kè với nhiều người đàn ông khác nhau đúng không?"  

             "Hu hu... Không phải đâu, Kiến Thành, những tấm hình kia đều là giả, dù là ở trong nước hay ở nước ngoài em cũng chỉ yêu mình anh."  

             Phương Thanh Liên khóc lóc thảm thương, nhưng lúc này Lục Kiến Thành chỉ thấy phiền lòng.  

             Vì anh rất muốn rời khỏi đây, tình trạng của Nam Khuê khiến anh rất lo lắng.  

             Lục Kiến Thành đẩy tay Phương Thanh Liên ra, môi mỏng lạnh nhạt nói: "Là thật hay giả không quan trọng, anh sẽ giúp em áp chuyện này xuống."  

             "Anh nói cái gì? Không quan trọng?" Phương Thanh Liên không thể tin được nhìn Lục Kiến Thành.  

             Sự quan trọng của một người phụ nữ sao lại không quan trọng với một người đàn ông chứ?  

             Người đàn ông nào không muốn một người phụ nữ trong sạch chứ?  

             Vậy mà anh lại nói là không quan trọng.  

             Cho nên anh thật sự không muốn cô ta sao?  

             "Kiến Thành, anh không cần em nữa sao?" Phương Thanh Liên ngẩng đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống.  

             "Anh có vợ." Lục Kiến Thành nghiêm túc nói.  

             "Vợ?" Phương Thanh Liên cười lạnh: "Cô ta tính là vợ sao, chỉ là một công cụ bằng người mà thôi, vì sao anh tình nguyện muốn cô ta mà lại không cần em chứ?"  

             "Kiến Thành, em có chỗ nào không bằng cô ta chứ?"  

             "Em rất tốt, nhưng cô ấy là vợ của anh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ấy."  

             Đột nhiên lúc này Lục Kiến Thành nhớ đến những gì ông nội nói lúc trước.  

             "Con bé là một cô gái nhỏ, ly hôn, còn không có công việc, mẹ thì qua đời nhiều năm, anh em ông bà nội ngoại không có một ai, có thể nói là xung quanh không có người thân, con nghĩ xem, nếu con bé ly hôn thì sau sống như thế nào? Phải đón nhận những lời chế giễu của mọi người ra sao?"  

             Đúng vậy, anh không thể nào tưởng tượng được.  

             "Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi."  

             Lục Kiến Thành nói xong, không chút do dự, dứt khoát rời khỏi bệnh viện.  

             Vừa lên xe anh đã gọi điện thoại về nhà hỏi tình hình của Nam Khuê.  

             Nhận được câu trả lời chắc chắn: Thiếu phu nhân rất ổn, mọi thứ đều như thường ngày, không có chút khác lạ.  

             Nghe vậy, trong lòng Lục Kiến Thành cảm thấy nhẹ nhõm.  

             Nhưng lúc thấy Nam Khuê, Lục Kiến Thành mới biết cái gọi là bình thường này khác thường bao nhiêu.  

             Lúc anh về, Nam Khuê đang ăn cơm tối.  

             Cơm tối rất phong phú, một bàn đầy đủ, hơn nữa đều là đồ cô thích ăn.  

             Lục Kiến Thành cũng đang đói, sau khi rửa tay cũng vào bàn ăn cơm với cô, Nam Khuê ngồi bên trái, anh ngồi bên phải.  

             Bàn ăn tương đối lớn, hơn nữa sau khi hai người có ngăn cách, bàn ăn càng thêm trống trải.  

             Từ khi Lục Kiến Thành về nhà đến khi anh rửa xong tay cho đến khi anh ngồi xuống bàn ăn, toàn bộ quá trình Nam Khuê đều như không thấy anh.  

             Từ đầu đến cuối vẻ mặt của cô đều lạnh nhạt, yên lặng ăn đồ trong bát mình.  

             Thậm chí cô cũng rất ít khi gắp đồ ăn.  

             Rõ ràng đồ ăn trước mặt rất phong phú nhưng từ đầu đến cuối Nam Khuê chỉ gắp chút đồ ăn tước mặt mình, về phần những món ăn khác cô không đụng chỉ một chút, ngay cả bàn cô cũng không xoay dù chỉ một chút.  

             Sau khi phát hiện Lục Kiến Thành ngồi vào bàn ăn, tốc độ ăn cơm của cô rõ ràng nhanh hơn một chút.  

             Thấy cô cúi đầu ăn, Lục Kiến Thành chủ động gắp một con tôm đặt vào bát cô: "Ăn nhiều một chút, em quá gầy."  

             "Hôm nay tôi không muốn ăn tôm."  

             Sau khi khách khí nói, Nam Khuê tiếp tục ăn cơm.  

             Lúc này thậm chí cô không còn tâm trạng nhìn người đàn ông này.  

             Nhìn thì sao chứ, cũng không thể thay đổi bất cứ việc gì, ngược lại chỉ làm cô cảm thấy đau lòng hơn.  

             "Vậy ăn chút cá."  

             Lục Kiến Thành gắp cho Nam Khuê một miếng đã bỏ hết xương.  

             "Cảm ơn!"  

             Cô vẫn lạnh nhạt như cũ.  

             Sau đó Lục Kiến Thành liên tục gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Nam Khuê.  

             Nam Khuê đều nhận hết, không hề từ chối.  

             "Tôi ăn xong, anh cứ từ từ ăn."  

             Nói xong Nam Khuê bỏ bát đũa xuống, đứng dậy đi lên tầng hai.  

             Cho đến lúc này, Lục Kiến Thành mới phát hiện những đồ anh gắp cho cô đều bị đặt chỉnh tề ở một góc trong bát, một chút cũng không đụng vào.  

             "Cô ấy ăn nhiều cơm không?" Lục Kiến Thành hỏi dì Bội.  

             Dì Bội thởi dài: "Ban nãy chỉ ăn được gần nửa bát, đồ ăn cũng không ăn nhiều, tôi hầm canh cá thiếu phu nhân thích cô ấy cũng không ăn chút nào."  

             "Tôi đã biết, dì đi xuống đi."  

             Lục Kiến Thành đứng dậy, múc một chén canh cá rồi mang lên tầng hai.  

             Lúc anh lên tầng hai, Nam Khuê đang tìm đồ ngủ để đi tắm.  

             Thấy anh đột nhiên đi vào, cô hơi giật mình nhưng sắc mặt nhanh chóng trở nên bình thường.  

             "Dì Bội nói buổi tối em không ăn, không phải em rất thích canh cá sao, anh mang lên cho em, nhân lúc còn nóng mau uống đi."  

             Lục Kiến Thành vẫn vô cùng dịu dàng, nhã nhặn, nho nhã, nhưng sự dịu dàng này lại khiến Nam Khuê cảm thấy châm chọc.  

             "Không cần, tôi ăn rất ngon."  

             "Nếu như em không muốn uống canh cá thì anh sẽ cho người làm canh khác, em muốn ăn canh gì?"  

             Sau khi Nam Khuê nghe xong thì tiến lên.  

             Cô đưa tay nhận bát canh cá trong tay Lục Kiến Thành, thấy nhiệt độ thích hợp, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp uống hết.  

             Rất nhanh bát canh cá đã hết.  

             Sau khi uống xong, cô lạnh lùng nhìn Lục Kiến Thành: "Bây giờ được rồi chứ?"  

             "..."  

             Lục Kiến Thành nhìn cô, bỗng nhiên có cảm giác không nói thành lời.  

             Anh luôn cảm thấy sau ngày hôm nay Nam Khuê đã thay đổi, cô trở nên khách sáo hơn, trở nên lễ phép hơn.  

             Thậm chí còn giống như không cần đến anh.  

             Cảm giác này khiến anh vô cùng hoảng sợ.  

             "Anh không có ý ép em." Lục Kiến Thành bưng bát chén canh cá, cố gắng giải thích.  

             Nhưng anh vừa nói xong, Nam Khuê đã che miệng lại, chạy vội vào phòng tắm.  

             Trong phòng tắm, cô nôn ọe điên cuồng, nhưng vì không muốn để Lục Kiến Thành nghe thấy nên cô khóa trái cửa phòng tắm, đồng thời cũng mở hết tất cả vòi nước ra, muốn dùng tiếng nước để che tiếng nôn.  

             Mặc dù khó chịu nhưng cô không muốn dùng cách này để giàh được sự quan tâm và thương hại của anh.  

             Như thế sẽ chỉ khiến cô cảm thấy mình rất đáng thương.  

             Vô cùng đáng thương.  

             Sau khi nôn xong, Nam Khuê đi rửa mặt.  

             Khi thấy gương mặt lạnh lùng, ánh mắt ảm đạm của mình, cô đột nhiên bật khóc.  

             Một tay cô che miệng, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa mà khóc nấc lên.  

             Nhưng cho dù khóc cô cũng không dám khóc lớn, chỉ có thể khóc một cách kiềm chế.  

             Cô sai rồi, vô cùng sai.  

             Cô không nên có chút kỳ vọng nào với Lục Kiến Thành, cũng không nên kỳ vọng chút nào với cuộc hôn nhân này.  

             "Ông nội, thật xin lỗi, con rất muốn hoàn thành di nguyện của anh, muốn sống với anh ấy thật tốt, nhưng con thật sự không chịu đựng nổi nữa."  

             Quá mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.  

             

 
             Tắm rửa xong, Nam Khuê từ phòng tắm ra ngoài.  

             Không ngờ Lục Kiến Thành vẫn còn ở đó, nhưng hiện tại dù họ có cùng một phòng nhưng cũng giống như không còn tiếng nói chung.  

             Nam Khuê gội đầu, nước vẫn nhỏ xuống từ tóc.  

             Cô vừa lau đầu vừa đi qua Lục Kiến Thành.  

             "Anh giúp em." Lục Kiến Thành đi qua.  

             "Không cần, tự tôi làm được."  

             Lau xong tóc, Nam Khuê lên giường nằm.  

             Lúc này Lục Kiến Thành đã rời đi.  

             Nam Khuê nhìn bóng lưng rời đi của anh, đột nhiên bật khóc.  

             Đã nói không khóc nhưng nước mắt như được mở chốt, một khi dây thần kinh đó bị đụng vào thì tự động mở ra, cô căn bản không khống chế được.  

             Cô sớm biết người kiêu ngạo như anh sao có thể chịu đựng được sự lạnh lùng xa cách của cô chứ?  

             Từ trước đến nay anh luôn là người được mọi người vây quanh, chưa từng phải làm người khác vui lòng, đã bao giờ anh phải đi lấy lòng người khác đâu?  

             Rời đi cũng tốt, rời đi thì cô sẽ không cần nhìn thấy anh nữa.  

             Không thấy, có lẽ sẽ không đau.  

             Không thấy, có lẽ sẽ không khó chịu như vậy.  

             Nhưng đã muộn như vậy, anh bỏ nhà đi đâu?  

             Đáp án rất rõ, giống như không cần suy nghĩ.  

             Hóa ra dù qua bao lâu, qua bao nhiêu năm, trái tim anh vẫn nằm trên người Phương Thanh Liên.  

             Trước kia cô luôn cảm giác mình có một trái tim không biết sợ hãi, cô không sợ cố gắng, không sợ khổ, cũng không sợ chờ đợi.  

             Nhưng sự thật chứng minh, cô sai rồi, thật ra cô nhát gan, sợ hãi hơn tất cả mọi người.  

             Tắt đèn, Nam Khuê nằm trên giường nhắm mắt lại.  

             Nói là nằm trên giường, thật ra cô căn bản cũng không ngủ, chỉ mở to mắt nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà.  

             Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa bị ai đó đẩy ra.  

             Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân.  

             Là Lục Kiến Thành đi vào.  

             Vậy mà anh lại không đi?  

             Không đến bên cạnh Phương Thanh Liên sao?  

             Tủ quần áo bị mở ra, Lục Kiến Thành cầm quần áo ngủ vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào truyền vào tai Nam Khuê.  

             Mãi đến khi một mùi hương mát lạnh truyền vào mũi cô, trên eo thon xuất hiện thêm một đôi tay mạnh mẽ, lúc này Nam Khuê mới ý thức được anh đã lên giường, hơn nữa còn ôm cô vào lòng.  

             "Tôi không quen." Nam Khuê đẩy anh, nhẹ giọng nói.  

             "Ôm nhiều sẽ quen." Anh nói.  

             Nam Khuê tức giận, tức giận đến mức trực tiếp xoay người, đôi mắt đen nhánh uất hận nhìn anh.  

             Bỗng nhiên cô cúi đầu xuống, cắn mạnh lên vai anh.  

             Lúc Nam Khuê cắn xuống rất hung ác, Lục Kiến Thành nhanh chóng cảm thấy đau đớn.  

             Anh khẽ rên một tiếng, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo Nam Khuê, không có ý định muốn buông tay.  

             Nam Khuê thả ra, đôi mắt đen nhánh lại một lần nữa nhìn người đàn ông trước mặt, vừa tức vừa giận: "Lục Kiến Thành, anh thả tôi ra."  

             "Không thả."  

             Lần này anh càng dứt khoát, càng trực tiếp hơn.  

             Nam Khuê lại lần nữa cúi đầu, một lần nữa cắn lên vị trí vừa cắn.  

             Lần này cô còn dùng sức hơn so với lần trước.  

             Cô đau, lòng cô đau đến sắp tan nát. Vì sao anh vẫn làm như không xảy ra chuyện gì?  

             Lục Kiến Thành, anh là đồ khốn khiếp, anh dựa vào cái gì mà làm tôi đau lòng như vậy chứ?  

             Đột nhiên cô dùng sức hơn, vết thương của Lục Kiến Thành lập tức chảy máu, máu đỏ tươi lập tức thấm qua quần áo, thấm vào trong miệng Nam Khuê.  

             Mùi máu tanh nồng nặc lập tức xuất hiện trong miệng cô.  

             Lúc này Nam Khuê mới dừng lại.  

             Khi cô ngẩng đầu mới phát hiện Lục Kiến Thành đang nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ và nhẫn nhịn.  

             "Vì sao không tránh?" Cô sắc bén hỏi.  

             Lục Kiến Thành không trả lời mà hỏi lại: "Phát tiết xong rồi?"  

             Lúc nói chuyện anh đưa tay muốn sờ tóc Nam Khuê, nhưng cô lại không chút lưu tình chút nào mà tránh ra.  

             Cô không phải sủng vật của anh, lúc muốn dỗ sẽ đưa tay xoa xoa, không muốn dỗ thì vứt bỏ lúc nào cũng được.  

             "Vẫn tức giận?" Lục Kiến Thành lại lên tiếng.  

             Nam Khuê xoay người, không để ý đến anh.  

             Nếu anh muốn ôm, cô lại không thể tránh khỏi, thì mặc kệ, để anh ôm đi.  

             Lúc Lục Kiến Thành tỉnh lại, trời cũng đã sáng.  

             Quan trọng hơn nữa là bên cạnh anh không có ai, Nam Khuê căn bản không nằm bên cạnh.  

             Anh lập tức cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Nam Khuê, nhưng cô đã tắt điện thoại.  

             Trước khi Nam Khuê ra ngoài đã tắt điện thoại.  

             Vì hôm nay cô không muốn ai quấy rấy mình, chỉ muốn ở một mình.  

             Khi đi ngang qua một tiệm bánh gato ở quảng trường, cô đột nhiên nghe thấy có người đang nói khẩu hiệu hạ giá, Nam Khuê vô tình nhìn qua, bây giờ cô mới phát hiện hôm nay là sinh nhật mình.  

             Đúng vậy, sinh nhật cô.  

             Ngay cả cô cũng quên cả sinh nhật mình.  

             Lúc trước, sinh nhật là cô mong chờ nhất trong năm.  

             Khi đó, dù nhà không giàu, hơn nữa còn thường xuyên nợ nần, nhưng chỉ cần là sinh nhật cô, mẹ nhất định sẽ mua cho cô một chiếc bánh gato nhỏ.  

             Khi đó cô thích ăn nhất là tôm, mẹ sẽ chuẩn bị cho cô một đĩa tôm lớn, tự mình bóc vỏ giúp cô, còn chuẩn bị cả đồ chấm.  

             Cho đến bây giờ, mặc dù cô đã nếm qua rất nhiều loại tôm, nhưng vẫn cảm thấy đồ chấm mẹ làm là loại ngon nhất trên thế giới, chỉ tiếc cô không còn ăn được nữa.  

             Buổi tối, đèn trong nhà đều tắt.  

             Mẹ mang bánh gato đã thắp nến lên, đội vương miện nhỏ cho cô, để cô thổi tắt nến.  

             Trước sinh nhật mười bốn tuổi, tất cả ước nguyện trong ngày sinh nhật của cô đều giống nhau: Học tập tốt, để mẹ có khoảng thời gian tốt nhất, thoát khỏi người cha nghiện bài bạc.  

             Sau mười bốn tuổi, cũng chính là từ năm gặp Lục Kiến Thành, ước nguyện trong sinh nhật của cô nhiều thêm một điều: Cô hi vọng có một ngày có thể gặp lại anh, càng hi vọng có một ngày cô có thể ở cạnh chàng trai tỏa sáng khắp nơi này.  

             Khi đó cô cẩn thận từng li từng tí.  

             Cô căn bản không dám tưởng tượng có một ngày cô sẽ kết hôn với anh, sẽ trở thành vợ anh.  

             Đây là ước nguyện ngây ngô cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.  

             Cô luôn cảm thấy có thể gặp lại để là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho cô.  

             Có khi Nam Khuê nghĩ, nếu như cô không tiếp tục gặp anh, không tiếp tục đến gần cuộc sống anh, có phải mọi thứ sẽ khác không?  

             Có khả năng anh vẫn sẽ vĩnh viễn là người mà cô ngưỡng mộ, là thế giới xa vời mà cô không thể chạm đến, là ánh sáng trong tim cô.  

             Nếu như là vậy, có lẽ cô sẽ không mong chờ, cũng sẽ không thất vọng và đau lòng như bây giờ.  

             Tiệm bánh gato rất náo nhiệt, người ở trong cũng rất nhiều.  

             Nam Khuê nghe tiếng nhạc mà đi vào.  

             "Xin chào quý khách, xin hỏi cô cần loại bánh gato như thế nào?"  

             "Tôi muốn một chiếc bánh gato nhiều bơ."  

             Cô không thể ăn ruột bánh gato, cuối cùng nhân viên cửa hàng đề cử cho cô một chiếc bánh ô mai ngàn lớp, mỗi tầng đều là một lớp bơ béo ngậy.  

             Nam Khuê mang theo bánh gato và bánh trứng ra khỏi cửa hàng, lúc nhìn thấy bóng lưng đưa về phía mình bên ngoài cửa hàng, cô đột nhiên ngẩn người.  

             Sao anh lại ở đây?  

             Cô xách bánh gato, bỗng nhiên cảm thấy người mình cứng lại.  

             Đúng lúc này Lục Kiến Thành xoay người, ngữ khí của anh vẫn dịu dàng như cũ: "Sao em lại tự mình ra ngoài vậy, cũng không nói cho anh một tiếng."  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK