Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặc biệt dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường, những bông tuyết bay tung toé, xoay tròn, nhảy nhót, giống như một các nàng công chúa   

 

hoạt bát đáng yêu.  

 

Hình ảnh, đặc biệt đẹp.  

 

Thế nên buổi tối nhiều năm sau, Nam Khuê thường xuyên suy nghĩ, nếu như ngày đó, bọn họ vẫn nắm tay nhau, không buông tay ra, cũng không lên xe.  

 

Cứ đi thẳng như vậy.  

 

Chờ tuyết rơi dày khắp đỉnh đầu bọn họ, tất cả tóc đen đều biến thành tóc bạc, toàn bộ thế giới đều biến thành thế giới màu trắng.  

 

Bọn họ có phải đi đến đầu bạc rồi không? Được tính là đầu bạc già rồi không?  

 

Chỉ tiếc, trận tuyết đêm hôm đó rất lớn  

 

Tuyết rơi dày đặc, và cuối cùng họ lên xe.  

 

Nhưng trước khi về nhà, điện thoại của anh đổ chuông.  

 

Sau đó, một, hai, ba ...  

 

Khi cuộc điện thoại thứ năm lại gọi tới, Lục Kiến Thành vẫn buông tay cô ra rồi rời đi.  

 

 

 

“Ở nhà nghỉ ngơi và chờ anh trở về.”  

 

"Ừm."  

 

Nói xong, Nam Khuê không nỡ nhìn anh rời đi.  

 

Tuyết càng rơi càng lớn.  

 

Trong tuyết trắng mênh mông, Nam Khuê tận mắt nhìn thấy bóng lưng của anh càng đi càng xa.  

 

Đột nhiên, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cô hét lớn về hướng bóng lưng anh: "Kiến Thành..."  

 

Anh dường như không nghe thấy và vẫn cứ đi thẳng về phía trước.  

 

Khoảnh khắc đó, toàn thân Nam Khuê dâng lên một nguồn sức mạnh lớn, cuối cùng bất chấp tất cả, cô đuổi theo bóng dáng anh, chạy tới điên cuồng.  

 

Sau đó, trực tiếp ôm lấy anh từ phía sau, cái đầu nho nhỏ, nhẹ nhàng dán vào lưng hắn.  

 

Tuyết rơi dày đặc, tung bay tán loạn, rơi xuống đất.  

 

Nhẹ nhàng rắc lên người bọn họ.  

 

"Em không muốn để anh đi." Giọng nói của Nam Khuê vừa mềm mại vừa rung sợ, từng câu từng chữ, đều làm nũng.  

 

Đây đã từng là một cảnh mà anh mong muốn nhất.  

 

Tuy nhiên, khi cô thực sự ôm lưng anh, làm nũng với anh, thì anh lại không thể cho cô một câu trả lời thỏa đáng.  

 

Trong tuyết, hai người lẳng lặng ôm nhau.  

 

Tất cả mọi thứ xung quanh, tất cả đều im lặng.  

 

Một lúc lâu sau, không thấy anh trả lời, Nam Khuê chỉ có thể thất vọng buông tay ra, nhẹ nhàng nói: "Nếu đã bận, vậy anh mau đi đi, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho mình.”  

 

"Chờ anh trở về." Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.  

 

"Được." Nam Khuê gật đầu: "Nhưng anh không thể để em chờ lâu. ”  

 

Nói xong, cô kiễng mũi chân, cởi bỏ tất cả sự xấu hổ, nhẹ nhàng dùng môi của mình chạm vào môi anh.  

 

Bởi vì thời tiết rất lạnh, môi của hai người đều lạnh lẽo, mát mẻ.  

 

Mặc dù vậy, Nam Khuê vẫn cảm thấy trái tim nóng bỏng, nóng bỏng như lửa đốt.  

 

"Mau đi lên đi, anh nhìn em đi lên." Lục Kiến Thành nói.  



“Được.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK