Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mỗi giọt đều trong suốt vô cùng.  

 

Cô nhẹ nhàng lau đi, như thể mình chưa từng khóc.  

 

“Kiến Thành, em đã từng thử, thậm chí dùng một cách không quang minh chính đại để buộc anh ở bên cạnh em, nhưng rất đáng tiếc, anh vẫn không nhớ ra em.”  

 

“Nếu anh không tin vào thân phận của mình, không tin vào lý do của em, vậy thì miễn cưỡng giữ anh lại bên cạnh có ý nghĩa gì đâu?”  

 

“Xin anh hãy tha thứ, em cũng là người kiêu ngạo, em có lòng tự trọng của mình, nếu không phải anh nhớ đến em, không phải anh yêu em tha thiết thì em cũng khinh thường một cái xác không hồn như anh.”  

 

“Tạm biệt, hãy để cho chúng ta tạm biệt trong thời gian ngắn nhé!”  

 

Hai giờ chiều, Cố Mạc Hàn bước ra khỏi sân.  

 

Trần Tranh đứng gác ở cổng.  

 

Nhìn thấy anh, anh ta kính cẩn nói: “Thiếu phu nhân đã dặn dò rằng, đúng hai giờ anh có thể rời đi.”  

 

“Cho nên bây giờ, anh đã được tự do.”  

 

Lời nói, là điều mà Cố Mạc Hàn mong ngóng đã lâu.  

 

Nhìn khoảng sân vắng vẻ, anh mấp máy môi nói: “Trước khi đi, tôi muốn nói lời tạm biệt với cô ấy được không?”  

 

Trần Tranh lắc đầu: “Thiếu phu nhân cũng đã dặn, bây giờ cô ấy đang ngủ, sớm muộn gì anh cũng sẽ đi, nên không cần phải chào tạm biệt.”  

 

“Hơn nữa, trong nhà anh còn có người đang đợi anh trở về.”  

 

“Đi đi, anh đi đi, đừng nghĩ đến thiếu phu nhân, cô ấy sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”  

 

Câu nói cuối cùng của Trần Tranh xem như đang đuổi người.  

 

“Được, giúp tôi chuyển lời cho cô ấy, hãy chăm sóc bản thân thật tốt và chúc cô ấy mọi điều an yên.”  

 

Nói xong, bóng dáng của Cố Mạc Hàn rời đi.  

 

Hai phút sau, Trần Tranh gõ cửa phòng.  

 

“Vào đi!”  

 

Trần Tranh cung kính báo cáo: “Thiếu phu nhân, anh ấy đã rời đi, trước khi đi còn nhờ tôi chuyển lời cho cô, bảo cô hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt, mọi điều an yên.”  

 

“Được, tôi biết rồi.”  

 

Không sai, Nam Khuê căn bản không ngủ.  

 

Làm sao cô ấy có thể ngủ được?  

 

Bây giờ cũng tốt, anh ấy đi rồi, đã rời đi hoàn toàn, trong lòng cô không còn mong đợi đó nữa, ngược lại có thể nghỉ trưa.  

 

Lúc Cố Mạc Hàn đến nhà họ Chu, Chu Hiểu Tinh đang xem tivi trong phòng khách.  

 

Nhìn thấy anh, cô ta vui vẻ lao thẳng tới.  

 

“Mạc Hàn, tốt quá, anh về rồi! Sao anh không nói trước với em để em đi đón anh!”  

 

“Không sao, anh là đàn ông mà.”  

 

“Đúng rồi…” Chu Hiểu Tinh lật trong túi xách, đột nhiên lấy ra một tờ giấy ở bên trong ra đưa cho Cố Mạc Hàn: “Hôm qua em đi kiểm tra rồi, anh mau xem đi, đây là con của chúng ta.”  

 

“Mặc dù vẫn còn rất rất nhỏ, cũng không nhìn rõ được cái gì, nhưng em vẫn cảm thấy rất giống anh, rất đáng yêu!”  

 

Cố Mạc Hàn nhìn ảnh siêu âm B ở trên, nhưng kỳ lạ là trong lòng anh lại bình tĩnh lạ thường.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK