Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhìn thấy anh ấy, Nam Khuê liền nhìn cảnh sát nói: “Đây là giám đốc của trung tâm thương mại, anh ấy đã mang theo đoạn trích xuất từ camera giám sát, từ camera giám sát có thể thấy rõ người phụ nữ này đang liên tục kéo và cướp con của tôi. Và điều này gây ra tổn thương đối với các con tôi.”  

 

“Cộng thêm những lời xúc phạm và đe dọa vừa rồi, yêu cầu các anh đưa bà ta về đồn cảnh sát.”  

 

 

 

Nam Khuê suy nghĩ rất rõ ràng, từng câu từng chữ, gặp nguy nhưng không loạn mà mở miệng.  

 

Đây mới là kết quả mà cô mong muốn.  

 

Nhìn qua camera, cảnh sát bước nhanh đến chỗ Hạ Nhu: "Bà Hạ, tôi rất tiếc phải thông báo với bà, vì bà bị tình nghi bắt cóc và làm tổn thương trẻ em, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, hiện tại mời bà theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến."  

 

"Sao có thể? Nói bậy nói bạ, tôi vừa mới giải thích rồi, hai đứa bé đó là cháu của tôi. Tôi chỉ muốn ôm cháu của tôi thôi, sao lại là bắt cóc trẻ em được chứ?"  

 

"Không cho ôm thì không ôm nữa, cái trung tâm thương mại này cũng chẳng có gì tốt mà đi dạo, tôi về đây."  

 

Nói xong, Hạ Nhu cất bước rời khỏi trung tâm thương mại.  

 

Nam Khuê nhìn bà ta, khóe miệng nhếch một nụ cười thản nhiên.  

 

Một Hạ Nhu bất khả chiến bại, chung quy cũng biết sợ.  

 

Chỉ là, đã khiêu khích cô, thì làm gì có thể dễ dàng rút lui như vậy.  

 

Lúc này, cảnh sát đã nhanh hơn một bước, ngăn Hạ Nhu lại: "Bà Hạ, bây giờ bà không thể về nhà, nhất định phải cùng chúng tôi về đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra một chuyến, trừ phi tiểu cô Nam Khuê rút đơn kiện."  

 

Nam Khuê nói thẳng: "Tôi sẽ không rút đơn kiện."  

 

Khuôn mặt của Hạ Nhu bấy giờ đã trắng bệch, không còn tia máu.  

 

Ba ta đứng ở đó, qua nửa ngày vẫn chưa thốt ra được lời nào.  

 

"Đi thôi, bà Hạ, nếu như bà chịu hợp tác thì theo chúng tôi đến đồn cảnh sát. Còn nếu bà không chịu hợp tác, vậy chúng tôi đành phải..."  

 

Lời mới nói được một nửa, thì đột nhiên “Bịch” một tiếng.  

 

Ngay sau đó, Hạ Nhu trực tiếp ngất xỉu.  

 

Thấy bà ta ngất đi, cảnh sát bên cạnh cũng có chút hoảng loạn: "Sao lại thế này? Mau đưa đến bệnh viện!"  

 

“Tôi là bác sĩ, để tôi xem trước một chút.” Nam Khuê mở miệng.  

 

"Được."  

 

Ngồi xổm người xuống, Nam Khuê sờ vào nhịp tim của bà ta, sau đó mở mí mắt nhìn xem.  

 

"Bà ấy sao vậy?"  

 

Nam Khuê đứng dậy, dùng khăn giấy ướt lau tay.  

 

Sau đó nhẹ giọng nói: "Không có gì đáng ngại, khả năng là vì phải đến đồn cảnh sát nên sợ quá mà ngất xỉu. Chỉ cần tìm người hô hấp nhân tạo cho bà ta là được."  

 

Nói rồi cô nhìn sang quản lý của trung tâm thương mại: "Quản lý, làm phiền giúp tôi tìm một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, để làm hô hấp nhân tạo cho bà ta."  

 

"Nhất định phải là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi sao?"  

 

"Cũng không hẳn, nhưng bà ta đã ngoài năm mươi, tuổi già phai sắc, nếu để một thanh niên trẻ tuổi đến e rằng không ai đồng ý. Một ông chú hơn năm mươi hoặc sáu mươi, bảy mươi tuổi hẳn sẽ rất vui lòng.  

 

Hạ Nhu đang nằm trên mặt đất nghe được những lời này, trong lòng bà ta điên cuồng co rút.  



Tuổi già phai sắc? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK