Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lảo đảo lui về phía sau mấy bước, Lục Minh Bác đau lòng lắc đầu: "Không thể nào, làm sao có thể như vậy được?"  

 

"Thư nhi của cha, bà ấy là một người kiêu ngạo như thế, làm sao bà ấy có thể không bao giờ tỉnh lại được chứ? Cha vẫn đang chờ bà ấy tha thứ cho cha!"  

 

Đông Họa có chút lo lắng, cô đi tới đỡ lấy Lục Minh Bác: “Chú, chú đừng kích động quá, chú ngồi xuống trước được không?  

 

Nhưng Lục Minh Bác lại lòng lạnh như tro nguội, xua tay không cần cô đỡ: "Không, chú sẽ tiếp tục đứng."  

 

Không khí trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.  

 

Trong chốc lát, ngoại trừ tiếng hít thở cũng chỉ có âm thanh của máy móc thiết bị cạnh giường bệnh.  

 

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Minh Bác nhìn Nam Khuê và nói: "Khuê Khuê, cha muốn ở một mình với mẹ con một lúc."  

 

"Được, con biết rồi."  

 

Nam Khuê và Đông Họa cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, cánh cửa phía sau nhanh chóng đóng lại.  

 

Lục Minh Bác đưa tay ra, bàn tay ông gần như run rẩy nắm lấy tay Vân Thư.  

 

"Thư nhi, nếu em cảm thấy mệt, vậy hãy nghỉ ngơi thật tốt."  

 

“Em yên tâm, bất kể sau này xảy ra chuyện gì anh sẽ không rời xa em, anh sẽ canh giữ bên em cả đời. Nếu em chịu tỉnh lại, chúng ta hãy sống thật tốt và tận hưởng phần đời còn lại của mình. Nhưng nếu em không chịu tỉnh dậy, vậy anh đều sẽ giống như bây giờ ở bên em mỗi ngày."  

 

"Nói tóm lại, không ai có thể chia cắt được hai chúng ta."  

 

Trên hành lang, Nam Khuê ôm lấy Đông Họa: “Học Họa, cậu nghĩ xem mình nên làm gì mới đúng đây?  

 

Nếu Kiến Thành biết mẹ anh ấy bị bệnh thành ra như vậy, anh ấy nhất định sẽ buồn chết mất. "  

 

"Khuê Khuê, cậu đừng tự tạo áp lực cho mình, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không ai muốn vậy cả, cậu không thể nhận hết trách nhiệm về mình."  

 

"Nhưng mà."  

 

Nói được nửa đường, Nam Khuê liền đột nhiên ngã vào vai Đông Họa.  

 

"Khuê Khuê, cậu làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi."  

 

Đông Họa nhanh chóng vỗ vào mặt Nam Khuê.  

 

Nhưng Nam Khuê không đáp lại, hai mắt cô đóng lại im lìm, cho dù Đông Họa làm gì cô cũng không có phản ứng.  

 

Đông Họa nhanh chóng gọi điện thoại, một đồng nghiệp khác đến phụ cô đưa Nam Khuê đến khoa phụ sản.  

 

Kết quả xét nghiệm nhanh chóng đưa ra: lượng đường huyết trong máu thấp, cộng với việc lúc nãy sợ hãi quá độ và làm việc quá sức nên dẫn đến ngất xỉu.  

 

Giấc ngủ này, Nam Khuê đã ngủ suốt hơn hai giờ.  

 

Nhìn thấy thân thể yếu ớt của cô, Đông Họa cũng không dám rời khỏi cô nửa bước.  

 

Thật may là hôm nay cô được nghỉ ngơi nên có thể ở bên cạnh chăm sóc cho Nam Khuê.  

 

Khi tỉnh dậy, Nam Khuê nhìn thoáng qua thấy trên tay mình đang cắm ống dẫn truyền.  

 

Cô nhăn mặt nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Mình bị làm sao vậy?"  

 

"Lượng đường huyết trong người cậu quá thấp, cộng với việc đau lòng quá độ dẫn đến ngất xỉu."  



Khi Nam Khuê nghe thấy điều này, cô ngay lập tức chạm vào bụng dưới của mình. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK