Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

”Ừm, em đoán người nào đó ở lại nói cảm ơn và xin lỗi ông nội.”

Lục Kiến Thành nhíu mày: ”Ý của em là sao?”

Nam Khuê đưa tay nhéo mặt anh: ”Chính là cảm ơn ông nội để anh cưới em, vậy nên anh mới có một người vợ tốt như em, đúng không?”

”Em trở nên tự luyến vậy từ khi nào thế?” Lục Kiến Thành cũng đưa tay cưng chiều véo má cô.

”Vậy anh nói xem em đoán có đúng không?”

”Ừm, bà xã đại nhân nói cái gì cũng đúng.”

Vài ngày sau, Nam Khuê lại một lần nữa bị Lục KIến Thành làm cho cạn kiệt sức lực, vừa tắm rửa xong đã nằm xuống giường ngủ say.

Lục Kiến Thành tự mình mặc cho cô một bộ váy liền, sau đó ôm cô ra cửa phòng ngủ.

Vân Thư đã sớm chờ bên ngoài: “Đều chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

”Vâng, mấy đứa bé giao cho mẹ vậy, con đi trước, mẹ và mọi người đến sau nhé.”

”Được.”

Sáng hôm sau, Nam Khuê vừa mơ màng tỉnh lại đã không tin những gì mình đang thấy.

Cô cảm thấy mình hình như đang bay trên trời, xung quanh đều là những đám mây mềm mại lơ lửng trắng mềm như kẹo bông, bầu trời xanh thẳm, cảnh tượng trước mắt vô cùng xinh đẹp.

Là mơ sao?

Cô dụi mắt, lần nữa nhìn tiếp, trước mắt vẫn là trời xanh mây trắng.

Cô nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra một lần nữa, cảnh tượng trước mắt vẫn như vậy.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Không phải là nằm mơ sao?

Lúc này Lục Kiến Thành ôm chặt lấy cô, nhìn hành vi ngây thơ của cô thì không nhịn được mà nói: “Đồ ngốc này, cảnh tượng chân thật như vậy, em có lặp đi lặp lại một trăm lần như thế thì cũng vẫn sẽ thấy thôi!”

”Anh nói đây là thật sao?” Nam Khuê xoay người nhìn anh.

Lục Kiến Thành hôn lên trán cô một cái rồi trả lời: ”Bà xã, anh nhất định phải nói cho em biết, bây giờ chúng ta đang ngồi trên máy bay.”

”Máy bay?” Nam Khuê sợ đến ngây người: ”Vậy hai đứa bé và Tinh Thần đâu? Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”

”Ừm, mang mấy đứa nhỏ sẽ không thể trải qua thế giới hai người được, anh đã nhờ cha mẹ chăm sóc mấy đứa, yên tâm đi, cha mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa.”

Mặc dù đã nghe anh nói vậy, trời xanh mây trắng trước mặt cũng đã xác nhận tất cả.

Nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy tất cả đều như giấc mộng, quá ảo diệu.

Lúc này Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, mười ngón tay của hai người đan vào với nhau, nắm chặt không khe hở.

”Nhận giấy kết hôn lâu như vậy nhưng vẫn chưa tặng em được một kì trăng mật đúng nghĩa, cho nênn chuyến đi này chỉ thuộc về hai người chúng ta.”

”Bà xã, em yên tâm giao chính mình cho anh sao?”

Nam Khuê kiên định gật đầu: ”Chân trời góc biển, anh đi đâu thì em đi đó, vĩnh viễn đi cùng với anh!”

Không thể không nói, bầu trời xanh khi nhìn từ máy bay quả thật rất đẹp.

Mỗi một ánh mắt đều là sự hưởng thụ.

Nhất là khi tự mình cảm nhận được cảm giác khi đi xuyên thẳng qua tầng mây, cảm giác vô cùng hài lòng.

Giờ phút này, hai người không có phiền não, không có sầu lo, thậm chí còn có thể tạm thời bỏ qua con cái, trong mắt chỉ có lẫn nhau, chỉ có hạnh phúc và vui vẻ.

Nam Khuê tựa vào người Lục Kiến Thành, hai người cùng nhau đắp một tấm thảm.

Dưới tấm thảm là hai người thân mật ôm nhau.

Trong anh có em, trong em có anh.

Có người gõ cửa, hai ly rượu vang được mang lên.

Nam Khuê cầm ly lười biếng dựa sát vào ngực anh, thỉnh thoảng nhấp nhẹ một chút, cả người đều là sự hưởng thụ hơi say của rượu.

Lục Kiến Thành lại chậm chạp không uống.

”Bà xã, hương vị của rượu vang thế nào?” Anh hỏi.

Nam Khuê gật gật đầu: ”Rất tinh khiết và thơm, hương vị cũng rất tuyệt.”

Trong lúc cô đang chăm chú đánh giá, một giây sau, đầu đã bị Lục Kiến Thành nhẹ nhàng xoay lại, môi của anh cũng ép xuống.

”Vậy anh cũng muốn uổng thử.”

Dứt lời anh đã từ từ xâm nhập thưởng thức.

Hai đôi môi chạm vào nhau, không chỉ có hương vị của rượu vang mà còn có vị ngọt và hương vị của cô.

Lần này Nam Khuê không ngại ngùng, cô chủ động đưa tay vòng qua cổ anh, dựa vào gần anh hơn.

Không khí đều là hương vị hạnh phúc.

”Ông xã, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”

”Tạm thời giữ bí mật.” Anh nói.

Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, khi Nam Khuê thấy bên dưới là một hải đảo bốn phía là nước biển xanh thẳm vây quanh thì đã hiểu rõ.

”Chúng ta đến hải đảo sao?”

”Thích không?”

”Thích.”

Vô cùng thích.

Khi còn nhỏ, cô và mẹ vẫn luôn sống ở thành phố, sau khi đến nhà họ Lục cũng ở khu vực thuộc đất liền.

Nhưng khoảng thời gian Kiến Thành bị mất trí nhớ, cô thật sự yêu mọi thứ trên đảo.

Mặt trời mọc, ánh nắng buổi chiều, gió biển…

Tất cả đều khiến cô lưu luyến.

”Ông xã, sao anh biết em thích?”

Lục Kiến Thành đặt tay cô lên tim mình: ”Vì anh dùng tim để quan sát, dùng trái tim để cảm nhận.”

Hai người ngây người trên hải đảo năm ngày, cũng trải qua năm ngày tận hưởng thế giới hai người của mình.

Không có sự mất tự nhiên, cũng không có người quấy rầy.

Bọn họ có thể làm những điều mình thích.

Buổi tối hai người nằm trên mặt đất ngắm sao.

Đột nhiên có một ngôi sao băng xẹt qua, sau đó lại thêm một ngôi sao khác.

Nam Khuê vô cùng hưng phấn, cô lập tức nắm chặt tay Lục Kiến Thành: ”Ông xã, có sao băng, chúng ta mau cầu nguyện đi.”

Dứt lời cô để tay trước ngực, thành kính cầu nguyện.

Lục Kiến Thành lại nghiêng đầu, vẻ mặt cưng chiều dịu dàng nhìn cô.

Nam Khuê nhắm mắt cầu nguyện lâu bao nhiêu thì Lục Kiến Thành dịu dàng nhìn cô bấy lâu.

Mấy phút sau, cô nhìn anh: ”Ông xã, anh ước gì vậy?”

”Anh không ước.”

Anh đứng dậy nắm lấy tay Nam Khuê, mười ngón đan chặt: ”Bây giờ anh đã có đủ hạnh phúc, nếu còn thêm những yêu cầu xa vời khác thì chỉ sợ ngay cả ông trời cũng sẽ ghen tị với anh mất.”

Buổi tối, khi Nam Khuê mới ra khỏi phòng tắm, Lục Kiến Thành cũng có chút không nhịn được.

Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, sau đó cúi người hôn mạnh xuống.

Dùng sức như hận không thể hòa tan cô vào người anh vậy.

Nam Khuê cũng nhanh chóng động tình, giọng cũng trở nên gợi cảm.

”Ông xã…”

”Bà xã…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK