Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bởi vì cô đã nghe thấy cuộc cá cược của cô ấy và bạn trai, nên Nam Khuê liền trả lời rất nhanh: “Đúng vậy, hai đứa nó là anh em sinh đôi khác trứng.”  

 

“Cảm ơn chị ạ!” Cô gái mỉm cười vô cùng ngọt ngào, đồng thời đưa hai cây kem trong tay ra: “Cái này là em vừa mới mua ở cửa hàng bên cạnh để tặng cho hai cậu bé ăn ạ.”  

 

Nam Khuê gật gật đầu, lúc này tiểu Tư Mặc và tiểu Niệm Khanh mới đồng thời mở miệng.  

 

“Cảm ơn chị, chị thật xinh đẹp!”  

 

Giọng nói của hai cậu bé non nớt đáng yêu, dễ nghe vô cùng.  

 

Nói cảm ơn xong, hai cậu mới duỗi tay ra nhận lấy cây kem thơm ngon kia.  

 

Sau khi nhận lấy cây kem, hai cậu bé liền thỏa mãn mà liếm một cái, sau đó cười típ mắt.  

 

Sau cùng, lúc rời đi, cô gái kia còn chụp cùng với hai cậu một tấm ảnh.  

 

Nhìn thấy cô gái dồi dào sức sống, thỏa mãn mà chạy tới chỗ bạn trai kia khiến cho Nam Khuê đột nhiên cảm thấy vô cùng bồi hồi.  

 

Nếu như cô và Lục Kiến Thành lúc học đại học cũng giống như đôi tình nhân này thì cô có lẽ cũng sẽ hạnh phúc, ngọt ngào giống như cô gái lúc nãy.  

 

Dẫu sao, ở cùng với người mình yêu thì đến thở thôi cũng cảm thấy ngọt ngào mà.  

 

Sau khi nói lời tạm biệt với cô gái kia, Nam Khuê liền dắt theo hai cậu bé tiếp tục đi vào bên trong khu vui chơi.  

 

Có thể là vì hai cậu bé quá phấn khích, đặc biệt là Niệm Khanh. Sau khi cơ thể hồi phục, cậu bé có thể có thể làm một vài động tác chạy nhảy, quả thật đã hoạt bát hơn rất nhiều.  

 

Có lẽ là vì chạy quá nhanh nên cậu bé đã vô tình đụng vào một người phụ nữ đeo kính râm đang đi từ phía trước đến.  

 

Nhìn thấy Niệm Khanh suýt chút nữa bị ngã, Nam Khuê bị dọa sợ liền chạy như bay tới, cố gắng ôm lấy cậu bé.  

 

May mắn là tốc độ của cô đủ nhanh, vừa kịp lúc ôm chặt lấy Niệm Khanh vào lòng.  

 

Nhưng, khi người phụ nữ kia tháo kính mắt xuống và gọi tên cô, Nam Khuê ngẩng đầu lên nhìn, cả người liền lập tức đứng hình.  

 

 

 

“Nam Khuê? Sao lại là cô, cô thực sự chưa chết sao?”  

 

Hạ Nhu tháo kính râm, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin được.  

 

Nhận ra đó là Hạ Nhu, Nam Khuê gần như vô thức kéo Niệm Khanh và Tư Mặc ra phía sau cô, giữ chặt lấy hai đứa trẻ.  

 

Nhìn thấy hành động đó của cô, Hạ Nhu lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ.  

 

Đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm, vì ghen tuông, khuôn mặt gần như đã biến đổi trắng bệch ra như “ma”.  

 

“Cô thực sự đã sinh cho nhà họ Lục hai đứa con sao? Bọn nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?”  

 

“Chuyện này không liên quan tới bà, tránh ra.”  

 

Nam Khuê đẩy bà ta ra, dắt Tư Mục và Niệm Khanh đi về phía trước.  

 

Nếu như biết trước sẽ gặp Hạ Nhu ở đây, cô nhất định sẽ không lựa chọn khu vui chơi trong nhà của trung tâm thương mại này, mà sẽ sẽ đi công viên vui chơi giải trí lớn ngoài trời.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK