Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Không cần đâu, tôi đã tham quan đủ rồi.” Nam Khuê cong môi nhẹ nhàng cười.  

 

“Vậy sao?” Anh cũng cong môi, giọng điệu hơi cao lên, nhất thời làm người đối diện không biết anh đang có ý gì.  

 

“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về đi!” Nam Khuê lại nói.  

 

"Ừ."  

 

Anh không từ chối mà còn vui vẻ gật đầu.  

 

Hai người lần lượt rời đi, Nam Khuê đi đằng trước, Lục Kiến Thành bước theo đằng sau.  

 

Bởi vì trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện anh đặt váy cưới, nên Nam Khuê không còn hứng thú gì nữa, cả người trông cũng không có tinh thần.  

 

Ngay cả bước đi cũng hơi nặng nề, nên cô cũng không biết Lục Kiến Thành đã xoay người rẽ sang một hướng khác.  

 

Mãi cho đến khi ra khỏi cổng lớn, cô mới biết Lục Kiến Thành không ra ngoài với cô.  

 

Cầm lấy điện thoại, cô lập tức gọi cho anh: "Anh đi đâu vậy, tôi đợi anh ở cổng."  

 

"Anh có chút việc phải làm, ngoài cổng gió lớn, thời tiết cũng rất lạnh, em vào trong xe chờ anh đi, Lâm Tiêu cũng ở trong xe."  

 

Lục Kiến Thành nói xong liền cúp điện thoại.  

 

Nhìn cuộc gọi bị kết thúc nhanh chóng, Nam Khuê cong môi cười chua xót.  

 

Có việc?  

 

Nếu cô đoán không nhầm, "có việc" của anh khả năng là bàn về giá cả của chiếc váy cưới và các vấn đề liên quan.  

 

Không ngờ anh lại gấp như vậy, cũng nghiêm túc như vậy.  

 

Nghĩ lại, cô dâu tương lai của anh thật sự rất may mắn và hạnh phúc.  

 

Váy cưới cũng đã đặt rồi, và có vẻ như trong đầu anh đã có sẵn một ứng cử viên cho vị trí thiếu phu nhân tiếp theo của nhà họ Lục.  

 

Vậy hôm nay anh tìm cô làm gì?  

 

Để cô tận mắt chứng kiến hạnh phúc của anh, sau đó làm cô xấu hổ sao.  

 

Nói với cô rằng: Em không cần anh, nhưng có rất nhiều người đang xếp hàng tranh giành anh.  

 

Thật ra nếu đã chia tay thì đáng lẽ cô nên chúc phúc.  

 

Nhưng mà cô lại chỉ cảm thấy cực kỳ chua xót, không thể thốt lên bất kỳ lời “chúc phúc” nào.  

 

Thì ra, chúc phúc cho người đàn ông mình từng yêu thương thật lòng, chúc phúc cho anh và người phụ nữ khác sống đến bạc đầu răng long, mãi mãi yêu nhau, sớm sinh quý tử thật sự rất khó, rất khó.  

 

 

 

Cô không biết những người phụ nữ khác như thế nào?  

 

Nhưng cô không thể nói ra được lời chúc phúc này.  

 

Gió mạnh hơn, thời tiết cũng lạnh hơn vài phần.  

 

Ngoài trời bỗng có mưa phùn, sương mù và mưa mù mịt, khiến cho màn đêm trở nên yên tĩnh và đẹp đẽ lạ thường.  

 

Nam Khuê bước về phía trước, gió đêm lạnh lẽo, nhưng dường như cô không hề cảm thấy lạnh.  

 

Nhưng có một cơn gió lạnh thổi qua, ngực cô thắt chặt lại, đến hít thở cũng khó khăn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK