Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy ông ta, Nam Khuê gần như muốn lập tức đóng cửa lại.

Nhưng đã muộn, Đỗ Quốc Khôn đứng chắn trước cửa, một tay mạnh mẽ giữ cửa lại: “Không chào đón cha như vậy sao?”

“Cha cũng không còn cách nào khác, nếu như không phải cha gọi cho con nhiều như vậy nhưng con không nghe thì cha cũng sẽ không tìm đến đây.”

“Tôi hiểu ông quá rồi, ông gọi cho tôi ngoài đòi tiền ra thì còn chuyện gì khác sao?” Nam Khuê lạnh lùng nói.

Đỗ Quốc Khôn lập tức giải thích: “Nam Khuê, lần này con hiểu lầm cha rồi, cha không đến để đòi tiền con, cha có chuyện quan trọng muốn nói với con.”

“Chuyện quan trọng gì?”

“Một lúc cũng không thể nói xong được, con để cha đi vào rồi nói.”

“Đứng ở đây nói.” Thái độ Nam Khuê rất kiên quyết.

Đỗ Quốc Khôn vẫn kiên trì nói: “Con yên tâm, hôm nay cha tuyệt đối không vay tiền, nơi này của con rất khó tìm, cha tìm mấy tiếng mới thấy, bây giờ miệng đắng lưỡi khô, vừa mệt vừa khát, con gái, con để cha vào ngồi một lúc uống chén nước được không?”

Ông ta đã nói như vậy, Nam Khuê cũng không thể quá nhẫn tâm được.

Hơn nữa nói cho cùng thì đây cũng là cha cô.

Cô mở cửa ra, Nam Khuê đi vào trong, sau đó ngồi xuống sopha.

Đỗ Quốc Khôn thấy vậy, biết là cô đã đồng ý thì vui vẻ đẩy cửa ra đi vào.

Vừa thấy ghế sopha xa hoa nhập khẩu trong phòng khách, hai mắt ông ta lập tức sáng lên, không chờ được mà lập tức đi vào, dùng sức ngồi xuống.

Sau đó ông ta cười nịnh nọt: “Con xem, đồ của người có tiền đúng là khác hẳn, ghế sopha cũng thoải mái hơn nhiều.”

“Có chuyện gì mau nói đi, tôi chỉ cho ông mười phút.”

Đỗ Quốc Khôn nhìn cô: “Nước, nước đâu?”

Nam Khuê không nói gì mà đứng dậy rót nước cho ông ta, sau đó đặt xuống trước mặt ông ta: “Uống mau đi, uống xong thì nói luôn đi, bây giờ ông chỉ còn chín phút thôi.”

Cuối cùng lần này Đỗ Quốc Khôn cũng có chút cảm giác ngột ngạt.

Ông ta lập tức ngẩng đầu uống xong nước, sau đó buông chén xuống, cuối cùng lấy đồ ở trong bọc ra để xuống trước mặt Nam Khuê.

Nam Khuê nhìn báo chí và một tập ảnh chụp dày cộp trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Đây là cái gì?”

“Con gái ngốc, xem ra con không biết gì cả, đến bây giờ vẫn còn chưa biết gì, Lục Kiến Thành, cậu ta ngoại tình, ở bên ngoài có người phụ nữ khác.”

“Ông nói cái gì?”

Nam Khuê nghe vậy thì không còn giữ được bình tĩnh nữa, lập tức đứng lên.

Cô bất ngờ không phải vì lời của Đỗ Quốc Khôn mà là vì sao Đỗ Quốc Khôn lại biết được?

Càng quan trọng hơn nữa, sao ông ta lại dám chắc chắn với cô như vậy?

Đỗ Quốc Khôn nhìn về phía đồ trước mắt ra hiệu: “Chứng cứ đều ở đây, con xem thử đi.”

Thứ đầu tiên Nam Khuê cầm lên là tập phong bì dày kia, bên trong đều là ảnh chụp, từng tấm đều là ảnh chụp của Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên.

Một bức chụp bọn họ ở trung tâm thương mại.

Bức khác là bọn họ ở trong bệnh viện.

Những tấm hình này đều chụp sau khi Phương Thanh Liên về nước, mấy cảnh này Nam Khuê cũng không còn xa lạ.

Cho nên cô đều biết, cũng không có gì khác.

Mở tờ báo trước mặt ra, tiêu đề rõ ràng bắt mắt lập tức xuất hiện: Lục Kiến Thành đứng đầu giới thượng lưu say mê tiểu thư nhà họ Phương, cho dù tàn tật cũng không thay đổi tình cảm.

Sau đó chính là những lời văn mùi mẫn miêu tả Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên yêu nhau đến cỡ nào, mọi người ao ước đến mức nào, ngay cả Phương Thanh Liên bị què thì Lục Kiến Thành cũng không rời không bỏ, từ đầu đến cuối vẫn như cũ.

Rưng rưng ca ngợi tình yêu vĩ đại của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK