Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng hôm nay anh vẫn nằm trên giường như cũ, không có chút phản ứng nào.  

 

Thật ra hành động của cô rất lớn, anh nhất định có thể nghe thấy.  

 

Nhưng anh lại làm như không nghe thấy.  

 

Nam Khuê biết anh đang tức giận.  

 

Ngay cả tâm trạng sấy tóc cũng không còn, Nam Khuê lau tóc qua loa rồi lên giường nằm.  

 

Đối mặt với cô cũng chỉ có bóng lưng lạnh lùng của anh.  

 

Trước kia anh luôn ấm áp ôm cô vào lồng ngực mình.  

 

Nhưng hôm nay bóng lưng anh lại như một bức tường cao to, vừa cao vừa lạnh, tách rời hai người.  

 

Nhìn vậy, trái tim Nam Khuê càng chua xót hơn.  

 

Sau khi nằm xuống, cô vẫn luôn nhìn lưng anh.  

 

Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không xoay người, cứ như vậy quay lưng về phía cô.  

 

Mấy phút sau, cuối cùng Nam Khuê cũng không nhịn được nữa.  

 

Cô đưa tay, trực tiếp ôm lấy Lục Kiến Thành, giọng nói mềm mại đáng yêu: "Ông xã, có phải anh vẫn còn tức giận không? Anh đừng giận nữa có được không?"  

 

"..."  

 

Lục Kiến Thành không trả lời cô, xem ra vẫn còn tức giận.  

 

"Thật xin lỗi, em biết sai rồi, em cũng biết anh lo lắng cho em, anh sợ mất em. Anh sợ lỡ như em nằm trên bàn phẫu thuật bị..."  

 

Nam Khuê còn chưa nói xong thì Lục Kiến Thành đã đột nhiên xoay người, bàn tay to lớn che miệng cô lại: "Đừng có nói linh tinh."  

 

"Có anh ở đây em sẽ không gặp chuyện gì cả."  

 

"Nam Khuê, em nghe kĩ cho anh, nếu như em dám xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không tha thứ cho em."  

 

Thấy anh xoay người, dáng vẻ lo lắng cho mình, Nam Khuê lập tức nín khóc mỉm cười.  

 

Cô đưa tay nắm lấy tay Lục Kiến Thành: "Cho nên anh không giận em đúng không?"  

 

"Em đừng có vui mừng quá sớm, quyết định của anh vẫn giống như trước, anh sẽ không vì ai mà từ bỏ em, nếu như sự tồn tại của đứa bé uy hiếp đến tính mạng của em thì anh chỉ có thể từ bỏ nó."  

 

"Nam Khuê, em đã bỏ anh mà đi một lần, anh sẽ không cho em cơ hội nào để rời đi, em hiểu không?"  

 

Nói đến đây, mắt Lục Kiến Thành đột nhiên đỏ lên.  

 

Trái tim Nam Khuê đột nhiên chua xót.  

 

Rốt cuộc Kiến Thành của cô sợ hãi cô rời đi đến mức nào nên mới lo lắng cẩn thận như vậy chứ?  

 

Rõ ràng anh không nỡ tức giận với cô, nhưng vì sự an toàn của cô, anh vẫn quyết định kiên trì đến cùng.  

 

"Thật xin lỗi ông xã..." Nam Khuê khóc ôm chặt lấy anh.  

 

Tay cô đặt lên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng lau đi chất lỏng nóng hổi mới chảy xuống.  

 

Những giọt nước mắt kia nóng như lửa, không chỉ làm tay cô nóng rực mà ngay cả trái tim cũng nóng lên.  

 

Vì cô, vì sự an toàn của cô.  

 

Anh khóc.  

 

Nam Khuê cực kì đau lòng, cô vùi đầu vào lòng anh, cô cũng không nhịn được mà òa khóc.  

 

"Ông xã, chúng ta thử một chút, cho dù là cố gắng một chút cũng được, được không?"  

 

"Em không muốn chưa thử qua đã bỏ đứa bé, mặc dù nhau thai bong non đối với em mà nói rất nguy hiểm, nhưng sau đó vẫn có cơ hội phát triển, nếu như có thể kiên trì bảy tám tháng thì đứa bé sinh ra vẫn có thể sống được."  

 

"Em đồng ý với anh, nếu như trong quá trình phát triển bác sĩ nói có nguy hiểm thì em sẽ nghe theo lời dặn của bác sĩ, được không?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK