Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Khuê vô cùng bất ngờ: ”Họa Họa, là mình quá ngốc, lâu như vậy mà mình lại không phát hiện ra.”

”Nhưng cậu yên tâm, Tiễn Nam không phải người như vậy, cậu nên nói sớm hơn cho mình biết mới đúng, thế thì mình có thể tạo cơ hội cho hai người rồi.”

“Thật sao?”

Gương mặt Đông Họa sáng lên, ngữ điệu cũng sinh động hơn nhiều.

”Ừm, Họa Họa của chúng ta đẹp như vậy, lại còn là một cô gái lương thiện thế này, chỉ cần anh ấy ở chung với cậu, mình tin anh ấy nhất định sẽ thích cậu.”

Nam Khuê hết lòng cổ vũ Đông Họa.

”Thật ra mình biết người anh ấy thích vẫn luôn là cậu. Những năm này dì vẫn luôn giục anh ấy kết hôn, nhưng anh ấy đều không đồng ý, mình vẫn cảm thấy rất khó để có thể nói chuyện bản thân thích người đàn ông thích bạn mình, cho nên mới không dám nói cho cậu.”

”Đồ ngốc, yêu là quyền lợi của mỗi người, cậu thích anh ấy là quyền tự do của cậu.”

Nói rồi Nam Khuê nắm chặt tay Đông Họa: ”Hơn nữa mình đã nói từ trước đó rồi, mình và Tiễn Nam là chuyện không thể.”

”Mình chỉ xem anh ấy là anh trai ruột.”

”Nếu như hai người thật sự có thể bên nhau thì mình vui còn chẳng kịp nữa là để ý. Mình hi vọng anh ấy hạnh phúc, cũng hi vọng cậu hạnh phúc.”

Cuối cùng trên mặt Đông Họa cũng xuất hiện nụ cười, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Nam Khuê xoa mặt cô ấy: ”Như thế này mới đúng, Họa Họa của chúng ta đẹp như vậy, nên cười nhiều hơn mới phải.”

Có cuộc trò chuyện này, tâm trạng Đông Họa thoải mái hơn rất nhiều.

Hai hôm sau là ngày cô ấy xuất viện.

Khi thấy Chu Tiễn Nam mặc đồng phục cảnh sát đứng trước mặt mình, cô ấy hoàn toàn ngẩn người.

”Anh Chu, anh…? Sao anh lại đến đây?”

”Khuê Khuê nói hôm nay cô xuất viện nên nói tôi đến giúp một chút, đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Chu Tiễn Nam tự mình lái xe đưa Đông Họa về.

Lúc lên xe, cô ấy phân vân không biết ngồi ở ghế phó lái hay vẫn nên ngồi phía sau.

Chu Tiễn Nam chủ động lên tiếng: ”Ghế trước vẫn thoải mái hơn, cô ngồi ghế trước đi.”

”Ừm, được.”

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe.

Chu Tiễn Nam thuần thục lái xe, ánh mắt anh ấy luôn nhìn về phía trước, Đông Họa chỉ có thể nhìn được sườn mặt của anh ấy.

Nhưng cho dù chỉ là sườn mặt thì cô ấy cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Giờ khắc này cô ấy như một cô gái nhỏ mới biết yêu, vừa lo sợ bất an vừa mong đợi ngồi cạnh anh ấy.

Vừa đến tiểu khu, Chu Tiễn Nam chủ động lấy đồ của Đông Họa ở sau cốp xuống.

“Cầm được không, có cần tôi giúp cô mang lên hay không?” Chu Tiễn Nam hỏi.

Đông Họa vén tóc bên tai lên: ”Anh Chu, vậy cảm ơn anh!”

”Đừng khách khí.”

Chu Tiễn Nam tự mình đem đồ của cô ấy lên nhà.

Nhưng anh ấy chỉ để ở cửa, cũng không đi vào.

Trong lòng Đông Họa đấu tranh một lúc lâu rồi mới lấy hết dũng khí nói: ”Anh Chu, nếu như anh không vội thì uống cốc nước rồi hãy về.”

”Ừm!”

Vào nhà, Đông Họa đi lấy nước.

Lúc xoay người thấy dáng người cao lớn thẳng tắp của anh ấy đứng trong phòng khách, trái tim cô ấy đột nhiên trở nên hoảng hốt, cảm thấy tất cả những gì trước mắt đều là một giấc mộng vậy, quá không chân thực.

Có lẽ do trong lòng có suy nghĩ nên lúc đi qua Đông Họa có chút phân tâm.

”Anh Chu, anh uống…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK