Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lúc mặc lễ phục, Nam Khuê vẫn còn có chút lo lắng.  

 

Bởi vì lễ phục được đặt lúc trước, còn bây giờ cô đã mang thai thời kỳ cuối, bụng đã rất lớn rồi, cô sợ mình mặc không vừa.  

 

Cũng may phần eo đều là kiểu dán, hơn nữa chiếc váy cũng đủ lớn, hoàn toàn có thể mặc vừa.  

 

Điều càng khiến cô bất ngờ hơn là, chiếc váy vừa vặn che đi bụng bầu của cô.  

 

Sau khi mặc xong, Nam Khuê xoay vài vòng ngắm nhìn mình trước gương.  

 

Mãi cho tới khi đã chắc chắn rằng mọi chi tiết đều đã xong, cô đã đủ xinh đẹp, thì cô mới hài lòng mà bước ra ngoài cửa.  

 

Ngoài cửa, khi Trần Tranh nhìn thấy cô trong bộ dạng này, anh ta liền triệt để bị sốc.  

 

Anh ta mở to hai mắt, làm sao cũng không ngờ tới thiếu phu nhân đi vào trong là để thay lễ phục.  

 

Anh ta luôn biết rằng thiếu phu nhân rất xinh đẹp.  

 

Đặc biệt là khi khí chất dịu dàng và xinh đẹp trên người cô luôn khiến cho người khác bất giác đắm chìm vào bên trong.  

 

Nhưng anh ta không biết rằng thiếu phu nhân mặc lễ phục vào lại đẹp đến mức này.  

 

Cô đứng ở đó, quả thực giống như một tiên nữ vậy.  

 

Tuy rằng đã mang thai đến thời kỳ cuối rồi, nhưng cô không mập lên một chút nào.  

 

Ngược lại, nó còn khiến cho cả người tăng thêm phần nữ tính và trưởng thành hơn.  

 

Khi anh ta nhẹ nhàng đi một vòng, Nam Khuê hỏi: “Trần Tranh, tôi mặc bộ lễ phục này có đẹp không?”  

 

Trần Tranh ra sức gật đầu: “Rất đẹp.”  

 

“Thiếu phu nhân mặc gì cũng đẹp, mặc lễ phục lại càng đẹp hơn.”  

 

Nam Khuê cúi đầu xuống nhìn vào hình vẽ “Phượng Hoàng” ở trên người, khó giấu nỗi đau mà mở lời.  

 

“Bộ lễ phục này là Kiến Thành lúc trước đã chính tay đặt may cho tôi, không lâu trước mới được gửi tới, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, đợi đến khi tôi mặc bộ lễ phục này lên người thì đó cũng chính là ngày tổ chức hôn lễ của chúng tôi.”  

 

“Tôi cũng luôn mơ mộng rằng, hôn lễ của chúng tôi sẽ vô cùng long trọng, anh ấy nhất định sẽ dùng cách thức lãng mạn mất để đến rước tôi, đến lúc đó tôi chính là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này.”  

 

“Nhưng, thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi, tôi đến nằm mơ cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ mặc váy cưới trong tình huống này.”  

 

Nam Khuê mỉm cười cay đắng, sau đó cố gắng kìm nén sự đau đớn trong lòng: “Nói là hôn lễ cũng không sai, bao nhiêu phương tiện truyền thông rồi nhà báo, còn có sự chứng kiến của rất nhiều người dân trên đảo nữa, cũng thật sự là rất long trọng.”  

 

“Chỉ có điều, đây không phải là hôn lễ của chúng tôi, mà là hôn lễ của anh ấy và người phụ nữ khác.”  

 

Cô cứ nói một cách ung dung như thế.  

 

Ngữ khí cứ bình thường như đang bàn luận về thời tiết vậy.  

 

Thậm chí bình thường đến nỗi giống như chuyện này chẳng có bất cứ liên quan gì đến cô vậy.  

 

Nhưng Trần Tranh biết, cô chỉ là quá để ý rồi.  

 

Trái tim của thiếu phu nhân đang đau, đang rỉ máu, đang gào thét một cách điên cuồng.  

 

Chỉ là cô đã chọn cách thức bình tĩnh đến tuyệt vọng này để biểu đạt nó mà thôi.  

 

Nói xong, Nam Khuê vén váy lên, nhẹ nhàng tiến về phía trước.  



Cô đi rất chậm, giống như đang đo lường từng thước đất nơi đây vậy. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK