Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhìn xuống, ánh mắt anh rơi vào đôi môi mềm đỏ thắm của cô, bỗng nhiên, anh không nghĩ gì nữa, không chút do dự hôn lên.  

 

Môi của cô, rất mềm.  

 

Ấm ấm, giống như hương vị của ký ức, khiến anh lưu luyến không muốn rời đi.  

 

Lần cuối cùng đi, đây chắc là cơ hội cuối cùng rồi, để anh tùy tiện một chút, bừa bãi làm càn một lần cuối thôi.  

 

“Xin lỗi em Khuê Khuê!”  

 

Cuối cùng, Lục Kiến Thành nói xong lời xin lỗi, nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.  

 

Ngay lúc anh vừa đóng cửa phòng, Nam Khuê nhẹ nhàng mở mắt ra.  

 

Cô vẫn chưa ngủ, Lục Kiến Thành vừa đi vào cô đã biết rồi.  

 

Cô chỉ không biết phải làm thế nào để đối diện với anh, thế nên mới giả vờ ngủ.  

 

Sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng hai người cũng đường ai nấy đi, khi lấy anh, cô gần như là được ăn cả ngã về không, cứ ngỡ rằng thời gian trôi qua, họ sẽ dần dần nảy sinh tình cảm, rồi anh sẽ quên đi quá khứ trước kia, rồi cũng sẽ yêu cô.  

 

Thế nhưng bây giờ cô mới hiểu được, trong tình yêu thì “thời gian” chẳng có tác dụng gì.  

 

Có người vừa gặp đã yêu, chỉ cần một ánh mắt thôi đã đủ yêu rồi, ví dụ như cô chẳng hạn.  

 

Mà cũng có người cho dù là cả đời, cũng sẽ không yêu, ví dụ như Lục Kiến Thành.  

 

Hai người bọn họ cuối cùng cũng là hữu duyên vô phận.  

 

Sáng sớm hôm sau, hai người thu dọn hành lý đi về quê của ông bà, đây là trạm cuối cùng trước khi li hôn.  

 

Vừa đi vừa về tổng cộng mất ba ngày, ba ngày sau, bọn họ sẽ tự mình đi một con đường mới, không còn bất cứ ràng buộc nào nữa.  

 

 

Vì đường xa nên khi tới nơi đã giữa trưa rồi.  

 

Nhà cũ nằm ở một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt.  

 

Phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi đều là khói pháo mịt mù, Nam Khuê bỗng nhiên cảm nhận được sự thân thuộc.  

 

Trước tiên bọn họ đi đến nhà cũ của ông bà, đứng trước cửa, Nam Khuê khá bất ngờ.  

 

Ngôi nhà cũ này được làm từ gạch màu xanh, đặc trưng của thị trấn nhỏ đông đúc này, trông có vẻ rất giản đơn, cũng rất mộc mạc, vẫn giữ phong cách của mấy chục năm trước, nhìn có vẻ khá cũ kỹ.  

 

Lục Kiến Thành liền giải thích: “Trước đây ông bà sống ở đây, hai người kết hôn ở đây, cha của anh cũng được sinh ra tại nơi này.”  

 

“Sau đó dù đã khấm khá hơn rồi, nhưng mà bà nội lại hoài niệm, luôn cảm thấy căn nhà cũ này toàn là kỷ niệm trước đây của ông bà, vô cùng quý giá, cho nên vẫn luôn giữ hình dáng ban đầu của ngôi nhà, không xây lại.”  

 

“Lúc bà còn sống, vào ngày lễ Tết, bọn anh luôn sắp xếp thời gian đến chơi mấy ngày, sau khi bà nội mất, bởi vì lo rằng ông nội sẽ nhìn vật nhớ người mà quá đau lòng, nên bọn anh ít đến hơn, nhưng mà vẫn sẽ đến.”  

 

Nam Khuê rảo bước, từng bước đi sâu vào bên trong.  

 

Cô bước đi chậm rãi, mặc dù căn nhà đã cũ kỹ, nhiều khung cửa bằng gỗ đã sờn màu, để lộ ra màu sắc nguyên bản của gỗ.  

 

Nhưng mà, cô lại đặc biệt thích căn nhà này.  



Nghe Lục Kiến Thành kể những chuyện trước đây của ông bà ở trong căn nhà cũ này, Nam Khuê cảm thấy như mình đang bước vào khoảng thời gian đó vậy. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK