Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trong mắt Lục Kiến Thành, cũng trắng xoá.  

 

Vừa rồi, trong đầu anh vẫn luôn suy nghĩ một hình ảnh, anh nghĩ đến dạng vẻ lưu luyến của Khuê Khuê.  

 

Rõ ràng không muốn anh rời đi như vậy, nhưng vẫn buông tay anh ra, bảo anh mau đi rồi nhanh trở về.  

 

Cho nên, anh phải tốc chiến tốc thắng.  

 

Phải giải quyết càng sớm càng tốt tất cả mọi thứ liên quan đến Thanh Liên.  

 

Chỉ có như vậy mới có thể không làm tổn thương Khuê Khuê.  

 

Ba phút sau, Lục Kiến Thành xoay người nhìn về phía Phương Thanh Liên: "Nghĩ xong chưa? Chọn cái nào?”  

 

"Được, em đồng ý phẫu thuật càng sớm càng tốt."  

 

Cuối cùng, Phương Thanh Liên thỏa hiệp.  

 

"Anh đã đồng ý với em, một tuần sẽ đến thăm em một lần, vậy thì nhân dịp hôm nay đi, em đói bụng, ăn một bữa khuya với em đi."  

 

Lục Kiến Thành rũ mắt xuống, gật đầu.  

 

Chẳng bao lâu, có người đã gửi đến một bữa ăn khuya.  

 

Bữa ăn khuya rất tinh xảo, Phương Thanh Liên bình tĩnh cầm đũa lên nếm thử vài miếng.  

 

Nhận thấy Lục Kiến Thành không ăn, cô ta ngẩng đầu hỏi: "Anh không ăn sao?”  

 

"Tôi không đói, cô ăn đi."  

 

"Được."  

 

Ăn xong, Phương Thanh Liên bình tĩnh nhìn Lục Kiến Thành: "Cảm ơn anh có thể ở lại với em, chỉ cần tất cả thích hợp, em sẽ phối hợp với bác sĩ phẫu thuật.”  

 

"Em biết, trái tim của anh không ở chỗ này, anh đang vội muốn trở về, nếu đã như vậy, em giữ lại anh cũng không có ý nghĩa gì, anh về đi."  

 

Nói xong, cô ta đột nhiên đẩy xe lăn về phía Lục Kiến Thành, ôm lấy anh từ phía sau.  

 

Ngay khi Lục Kiến Thành đưa tay định đẩy cô ta ra, Phương Thanh Liên đã nhanh chóng buông anh ra: "Đi đi, bây giờ em sẽ không giữ anh lại!”  

 

Lục Kiến Thành nhìn cô ta, rồi xoay người rời đi.  

 

Khi bước khỏi bệnh viện, bên ngoài tuyết rơi đến đóng băng.  

 

Anh đi đến chỗ Nam Khuê, đã đêm khuya.  

 

Trong chăn rất ấm áp, anh ôm lấy cô, chìm vào giấc ngủ.  

 

Buổi sáng, Nam Khuê thức dậy trong một vòng tay ấm áp.  

 

Nhìn thấy Lục Kiến Thành, khóe miệng cô lập tức nở một nụ cười nhàn nhạt.  

 

Thấy anh còn đang ngủ say, Nam Khuê rón rén bước xuống giường, sau đó vào bếp nấu sủi cảo làm bữa sáng.  

 

Tuy rằng tài nấu nướng của cô không được tốt lắm, nhưng loại đồ làm sẵn này, cô chỉ là nấu một chút thì vẫn làm được.  

 

Lục Kiến Thành ngửi thấy mùi thơm.  

 

Đưa tay sờ sờ, không sờ được sự mềm mại như tưởng tượng, anh lập tức mở mắt ra, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.  

 

Bữa sáng của hai người vừa ăn được một nửa, Lâm Tiêu đã tới, còn mang theo một đống văn kiện.  

 

Ăn sáng xong, Nam Khuê đã sửa sang lại quần áo anh sẽ mặc.  

 

"Hôm nay anh không đến công ty, ở nhà với em." Lục Kiến Thành nói.  

 

Nam Khuê tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh: "Kiến Thành, anh có lòng này, em đã rất vui. Lâm Tiêu đã tìm đến nhà, chắc là có chuyện rất quan trọng, em thừa nhận, em rất muốn anh có thể ở cùng với em nhiều hơn, nhưng em cũng không muốn làm chậm trễ công việc của anh.”  

 

"Hơn nữa, so với ở bên anh nhất thời, thứ em muốn có chút xa xỉ."  



"Xa xỉ cỡ nào?" Ánh mắt anh nghiêm túc hỏi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK