Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dưới ánh trăng bao phủ, Cố Mạc Hàn liền lẳng lặng nhìn cô.        

 

Đôi mắt đó, trầm mặc và sâu thẳm, khiến người ta nhìn một cái không khỏi chìm đắm.  

 

Anh không nói gì, nhưng khuôn mặt đẹp trai như được thượng đế điêu khắc đó, dưới ánh trăng lại càng đẹp đến hoàn hảo.        

 

Một lúc lâu sau, anh khẽ mở môi mỏng, chậm rãi mở miệng.        

 

"Không phải cô nói, sẽ đợi tôi mãi, đợi đến khi tôi đến mới thôi sao?"        

 

Nam Khuê trả lời anh: "Nhưng mà, anh đã đến muộn rồi."        

 

"Ý em là sẽ đợi anh, nhưng em cũng đã nói, là trước 12 giờ tối nay."        

 

Nghe được câu trả lời này của cô, Cố Mạc Hàn cười cười.       

 

Nụ cười đó, dưới ánh trăng lại mang một loại mỹ cảm hào hoa vô song.        

 

Nam Khuê thừa nhận, cô lại mềm lòng lòng.    

 

Trái tim cũng bị trêu chọc đến đập rộn ràng.        

 

Hóa ra cho dù đã qua bao nhiêu năm, mặc kệ anh có mất trí nhớ hay không, cũng mặc kệ anh là Cố Mạc Hàn hay Lục Kiến Thành.        

 

Chỉ cần là anh, thì vẫn sẽ là anh.        

 

Cô sẽ không có bất kỳ sức đề kháng nào với anh.  

 

Anh không đến, cô thất bại;        

 

Anh đến rồi, cô cũng thất bại.        

 

Thật ra cho dù có thế nào, cô cũng đều thua không còn mảnh giáp.        

 

Lúc này, Cố Mạc Hàn khép lại ý cười, cong môi trả lời: "Cô tính sai rồi."        

 

"Tôi không hề đến muộn, không sai, cô nói là 12 giờ, bây giờ đúng là đã qua 12 giờ, nhưng khoảnh khắc tôi đẩy cửa ra vẫn là ngày hôm qua, vẫn chưa qua 12 giờ."        

 

"Sao anh biết?"        

 

Cố Mạc Hàn đưa đồng hồ đeo tay lên: "Tôi đã bấm thời gian đến đây, lúc tôi đẩy cửa này ra còn 10 giây nữa mới đến 12 giờ, cho nên, tôi không đến muộn."        

 

Lúc này, Nam Khuê cũng cười cười.    

 

Nụ cười này của cô, dịu dàng xinh đẹp, sáng ngời động lòng người, thậm chí còn kiều diễm động lòng người hơn cả những bông hoa nở rộ trong sân.  

 

“Được, vậy cứ coi như anh không đến muộn đi!”  

 

Giọng nói thanh lệ hạ xuống, Nam Khuê đi một bước vào trong phòng.        

 

Ở đằng sau, Cố Mạc Hàn lập tức bước theo.        

 

Nam Khuê nhìn về phía thức ăn trên bàn: "Đồ ăn đều nguội rồi, em bảo người hâm nóng lại cho anh."        

 

"Không cần đâu." Cố Mạc Hàn nói: "Tôi uống nước nóng là được rồi."        

 

"Được." Nam Khuê gật đầu.        

 

Trần Tranh đi về phía trước, lần lượt rót nước nóng cho hai người.       

 

Sau đó, anh ta  đóng cửa lại, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người Nam Khuê và Cố Mạc Hàn.        



Thời gian dường như đột nhiên dừng lại, không khí tràn ngập sự yên tĩnh và ôn hòa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK