Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng nếu các người còn mơ mộng hão huyền, ham muốn thứ mà mình không nên ham muốn, thậm chí động suy nghĩ không nên có, thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Quý Dạ Bạch, con trai ngoan của bà dưới sự xúi giục của bà đã uy hiếp đến lợi ích của công ty, và địa vị của nhà họ Lục. Các người đã vô tình thì cũng đừng trách tôi vô nghĩa.”

“Mỗi một câu tiếp theo tôi nói bà phải nghe cho kỹ, sau đó chuyển lời đầu đuôi ngọn nguồn cho Quý Dạ Bạch, trong vòng ba ngày, các người phải thu dọn đồ đạc cút trở về thì tôi sẽ giữ lại cho cậu ta một cái mạng, nếu không tôi sẽ giao tất cả các chứng cứ về tội phạm thương mại và tội phạm kinh tế của cậu ta cho toàn án.”

“Tốt nhất bà nên suy nghĩ cho rõ ràng, một khi cậu ta vào tù thì sau này ra ngoài cậu ta cũng chẳng là gì cả.”

Hạ Nhu khóc lóc đáng thương nhìn Lục Kiến Thành: “Đừng, Kiến Thành, tôi cầu xin cậu, nói thế nào chăng nữa thì Dạ Bạch nó cũng là em trai cậu.”

“Cho dù cậu không có tình cảm với nó, nhưng các cậu cũng là anh em ruột, trong người các cậu chảy chung dòng máu, cậu không thể đối xử với nó như thế được.”

“Hơn nữa nó là con trai của nhà họ Lục, nó vào tù thì cũng không có lợi gì cho nhà họ Lục, danh dự của nhà họ Lục sẽ bị tổn hại.

Lục Kiến Thành vẻ mặt bình tĩnh: “Về chuyện này, không phiền bà bận tâm, tôi đã có thể đưa cậu ta vào thì đương nhiên cũng đã chuẩn bị xong tất cả công tác khắc phục hậu quả.”

“Hạ Nhu, đừng nghĩ đến việc đầu cơ trục lợi, hôm nay bà canh giữ nơi này tìm ba mẹ tôi cũng vô dụng, lời tôi đã nói rất rõ ràng, chỉ có một sự lựa chọn, các người đi sạch sẽ, triệt để cho tôi, sau này cũng đừng đến ghê tởm gia đình chúng tôi nữa.”

“Không…” Hạ Nhu lại rơi nước mắt, vẻ mặt vô tội lắc đầu: “Kiến Thành, cậu không thể tàn nhẫn với chúng tôi như vậy được, gia sản nhà họ Lục rất lớn, nhiều tiền như vậy cậu tiền mấy đời cũng không hết, tại sao cậu không thể thương xót cho mẹ con chúng tôi, chia cho chúng tôi một bát canh chứ?”

“Tôi cam đoan, chỉ cần cậu chia một ít tài sản của nhà họ Lục cho chúng tôi, không cần một nửa chỉ cần 30% là được, như vậy chúng tôi cũng đã thỏa mãn rồi.”

Lục Kiến Thành thật sự không hiểu tại sao Hạ Nhu lại có mặt mũi nói ra câu này.

“Hạ Nhu, bà thật đúng là u mê không tỉnh ngộ, đừng nói là ông nội và bà tôi chưa bao giờ thừa nhận thân phận của các người, cho dù có thừa nhận thì tôi cũng không thể chia gia sản của nhà họ Lục cho các người được.”

“Bà còn có thời gian vài ngày để suy nghĩ, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng đợi đến khi đứa con trai bảo bối của bà vào tù rồi mới hối hận.”

Nói xong, Lục Kiến Thành nhìn bác Chi: “Đưa người đi, đừng chướng mắt ở trước cổng nhà chúng ta.”

“Vâng, thiếu gia.”

Nhìn bóng lưng Lục Kiến Thành rời đi, đột nhiên trong mắt Hạ Nhu dâng lên sự căm thù rất lớn, rất mãnh liệt.

Hai người đàn ông đi tới kéo Hạ Nhu đi, bà ta đẩy họ ra: “Cút đi, đừng đụng vào tôi, tự tôi sẽ đi.”

“Họ Lục kia, cậu nhớ kỹ cho tôi, hôm nay là các người từ chối tôi, không cho tôi và Dạ Bạch một con đường sống, nếu ngày nào đó nhà họ Lục các người bị quả báo thì cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”

“Vì tôi và Dạ Bạch, chuyện gì tôi cũng có thể làm. Được thôi, cậu đã muốn để chúng tôi chết, vậy cũng đừng trách tôi ra tay trước.”

“Nhà họ Lục, các người hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ để cho các người hối hận vì tất cả những quyết định của buổi tối hôm nay.”

Trong màn đêm, Hạ Nhu loạng choạng rời đi trong cơn mưa nặng hạt.

Nhưng sự hận thù đó, lại khiến cả người bà ta vặn vẹo.

“Alo, bây giờ cậu đến đón tôi ngay, tôi có chuyện dặn dò cậu.” Nói xong, bà ta cúp máy, sau đó ngửa mặt lên trời há to miệng cười điên cuồng.

Lúc Lục Kiến Thành trở lại, Vân Thư và Lục Minh Bác vẫn đang đợi ở phòng khách.

“Chuyện này con định giải quyết thế nào?” Vân Thư không một chút lòng vòng nói thẳng vào vấn đề.

“Chứng cứ đã được thu thập xong, con sẽ cho bọn họ ba ngày. Nếu bọn họ nguyện ý ra nước ngoài không quay trở về nữa con có thể xử lý chuyện này nhẹ tay một chút. Nếu bọn họ còn không biết điều, con sẽ không niệm bất kỳ tình cảm nào nữa.”

Nói xong, anh nhìn Lục Minh Bác: “Nếu cảm thấy thương xót, cha có thể cầu xin cho bọn họ.”

“Không cần.” Lục Minh Bác dứt khoát nói: “Tất cả chuyện này bọn họ đều phải chịu trách nhiệm. Vì con là người phụ trách công ty nên cha sẽ giao cho con.”

Lục Kiến Thành gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK