Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cộng thêm sự tô điểm của hai hàng lông mày lá liễu, cô gần như không cần phải cười, chỉ cần đứng ở đó thôi đã đủ khiến anh rung động, khiến anh chết mê chết mệt rồi.  

 

Cố Mạc Hàn không nói gì.  

 

Anh gần như đang si mê điên cuồng ngắm nhìn cô.  

 

Bởi vì anh ích kỷ nghĩ rằng, chỉ cần anh nhìn lâu một chút, lâu hơn một chút nữa thì anh liền có thể khắc sâu dáng vẻ xinh đẹp lúc này của cô vào trong đầu.  

 

Anh thậm chí còn đê hèn mà nghĩ rằng, bộ váy cưới này là cô mặc cho anh xem, chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.  

 

Mọi người xung quanh bàn luận rôm rả, giống như nước đun sôi trong nồi vậy.  

 

Ồn ào, cười đùa, náo nhiệt, hỗn loạn.  

 

Nhưng trong một hoàn cảnh ồn ào ầm ĩ nữa vậy, hai người lại giống như chẳng nghe thấy gì, bọn họ cứ như thế yên lặng mà nhìn đối phương.  

 

Không ai khóc, cũng không ai cười.  

 

Bọn họ cứ như thế, dịu dàng, yên tĩnh mà nhìn đối phương.  

 

Khoảnh khắc đó, vạn vật mông muội, tất cả mọi thứ đều trở nên không thực tế.  

 

Giống như trong mắt, trong tim bọn họ chỉ có một mình đối phương mà thôi.  

 

Thời gian đột nhiên trở nên chậm lại, bỗng dưng, không khí cũng trở nên yên tĩnh hơn.  

 

Nam Khuê khẽ mở đôi môi đỏ mọng, mỉm cười, cô nói.  

 

“Anh yên tâm, em không phải đến để phá đám đâu.”  

 

“Chỉ là cảm thấy anh có chút quá đáng, kết hôn cũng không mời em.”  

 

“Ngày đại hỷ của hai người đáng vui mừng biết bao nhiêu, dù sao em cũng nên đến chúc phúc chứ!”  

 

Giọng nói của cô bình tĩnh đến vậy.  

 

Ngữ khí dịu dàng đến thế.  

 

Cố Mạc Hàn nghe lời nói của cô, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.  

 

Thật ra, sau đó cô nói những gì anh đã không nhớ rõ nữa rồi.  

 

Thứ duy nhất anh ấy nhớ được chỉ có nụ cười trên gương mặt của cô mà thôi.  

 

Còn có vô số lần trước đây cô liên tục gọi tên của anh “Cố Mạc Hàn, Cố Mạc Hàn” .  

 

“Khuê Khuê”  

 

Với đôi môi run rẩy, anh đau khổ mà gọi tên cô.  

 

Chính vào lúc này, Chu Hiểu Tinh vẫn luôn đội khăn che đầu chờ đợi cũng đã không nhịn được nữa rồi.  

 

Cô ta tháo khăn che đầu ra, không quan tâm gì nữa mà trực tiếp xông tới.  

 

Khi nhìn thấy Nam Khuê cũng đang mặc váy cưới đỏ, hơn nữa còn xuất hiện sáng ngời trong hôn lễ của cô ta khiến cho cô ta không nhịn nổi nữa.  

 

Lúc này, cô ta cũng không cần phải giả tạo nữa.  

 

Cô ta lấy thân phận là vợ của Mạc Hàn, đòi lại công bằng mà bản thân nên có.  

 

“Nam Khuê, đây là hôn lễ của tôi, sao cô lại dám tới?”  

 

“Cô hại tôi còn chưa đủ thảm sao? Con của tôi đã mất rồi, tôi không thể làm mẹ được nữa rồi, Mạc Hàn đã quyết định sẽ lấy tôi, cùng tôi sống một đời hòa hợp, hạnh phúc vui vẻ rồi, tại sao? Tại sao cô còn tới đây chứ?”  

 

“Tôi đã đối xử với cô quá đủ nhân từ rồi, hôm nay là ngày đại hỉ của tôi, tôi ra lệnh cho cô, lập tức rời khỏi đây.”  

 

Nam Khuê chỉ lạnh nhạt mà nhìn về phía cô ta: “Chu Hiểu Tinh, ban ngày không làm chuyện xấu, tôi đến không sợ quỷ gõ cửa, cô sợ cái gì?”  

 

“Tôi đương nhiên không sợ cô, tôi chỉ không hoan nghênh cô xuất hiện ở đây thôi, dẫu sao cũng chẳng có người phụ nữ nào lại hoan nghênh người đàn bà đã câu dẫn chồng mình đến tham dự hôn lễ của mình cả.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK