Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn, cho nên cô ta rất mong đợi.

Không vội, cứ từ từ mà đợi.

Nhưng Phương Thanh Liên nằm mơ cũng không nghĩ được.

Lúc thấy Cố Thời Xuyên, Lục Kiến Thành đứng dậy, vì đã dùng sức lâu trong khoảng thời gian dài và đè nén quá mức nên anh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.

“Thời Xuyên, cứu cô ấy.”

“Nhanh cứu cô ấy, lập tức, tôi muốn cô ấy còn sống, nhất định phải còn sống.”

Lục Kiến Thành nhíu chặt mày, hai mắt đỏ bừng như máu, khuôn mặt tuấn tú lúc này vô cùng chật vật.

Lúc nói chuyện, hai tay anh cũng không bỏ ra mà tiếp tục sơ cứu.

Cố Thời Xuyên nhìn thoáng qua Nam Khuê sau đó lập tức kéo Lục Kiến Thành: “Cậu qua đây, để tôi đến.”

“Được.”

Lục Kiến Thành nhanh chóng nhường chỗ cho anh ấy.

Cố Thời Xuyên đi đến cẩn thận nhìn cô sau đó lập tức ngồi xuống, anh ấy bắt đầu sơ cứu cho Nam Khuê như Lục Kiến Thành.

Nhưng rõ ràng là thủ pháp không giống, cũng thuần thục hơn nhiều.

Nhìn hình ảnh trước mắt, Phương Thanh Liên cắn chặt môi, không dám tin những gì trước mắt.

Cứu rồi?

Vậy mà Cố Thời Xuyên lại cứu không chút do dự.

Lần này anh ấy không sợ cứu không được mà hủy hoại danh tiếng của mình sao?

Hận, cô ta vô cùng hận.

Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn đột nhiên lao đến trước mặt cô ta, một giây sau, cổ cô ta bị người khác bóp chặt.

Sức lực rất lớn khiến cô ta không thể thở được.

Khi thấy rõ người trước mặt, Phương Thanh Liên mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Kiến…Kiến Thành…Anh…?”

Cô ta cố gắng hết sức bi thương kêu: “Anh… thật sự muốn bóp chết em sao? Em…Em không thở được.”

“Phương Thanh Liên.” Lục Kiến Thành nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng từ dưới nước lên khiến lòng người lạnh như băng.

Giọng nói càng giống như từ địa ngục ra: “Nếu như Khuê Khuê có chuyện gì tôi sẽ cho cô đi theo cô ấy.”

“Tốt nhất bây giờ cô nên cầu nguyện cô ấy có thể tỉnh lại, nếu không tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu.”

Nếu như không tận mắt nhìn thấy, Phương Thanh Liên hoàn toàn không thể liên hệ được người đàn ông hung ác khát máu trước mặt này với người đàn ông cao quý, nhẹ nhàng nho nhã ngày xưa.

Mà tất cả đều là vì Nam Khuê.

Hận thù trong lòng Phương Thanh Liên như thủy triều dâng cao.

Cô ta cười lạnh: “Cầu nguyện? Em sẽ không cầu nguyện, cô ta đoạt đi người em yêu nhất, em hận cô ta, hận không thể để cô ta lập tức xuống địa ngục.”

“Đã lâu như vậy rồi, cô ta đã không thể cứu được nữa rồi, cho dù anh bóp chết em thì cô ta cũng không thể sống lại được, cô ta chết rồi, đã chết rồi. Haha…”

“Phương Thanh Liên.” Lục Kiến Thành gầm lên, giọng nói khàn khàn điên cuồng gào thét: “Cô đúng là lòng dạ rắn rết, không đáng để tôi có chút áy náy và tưởng niệm nào.”

Nói rồi Lục Kiến Thành càng dùng lực mạnh hơn.

Giây phút này anh hận không thể trực tiếp bẻ gãy cổ cô ta.

Sao cô ta có thể nói ra những lời ác độc như vậy chứ?

Phương Thanh Liên cảm thấy không khí ngày càng ít đi, hô hấp cũng ngày càng mong manh: “Kiến Thành, anh…anh buông ra… Anh thả em ra.”

Cô ta cảm thấy như mình sắp phải chết.

Cô ta hối hận rồi, cô ta không nên cố ý chọc giận anh.

Không ngờ anh thật sự muốn cô ta chết.

Sắc mặt Phương Thanh Liên trắng bệch, hai mắt dần mất ánh sáng, ngay lúc cô ta cho rằng mình sắp chết thì đột nhiên Nam Khuê ho khan một tiếng rồi nôn một ngụm nước lớn ra.

Theo lực Cố Thời Xuyên đẩy, cô lại nôn ra một ngụm nước nữa.

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành lập tức buông cô ta ra, điên cuồng chạy đến chỗ Nam Khuê.

Lúc này Nam Khuê đã khôi phục lại chút ý chí, cô nhẹ nhàng mở mắt.

Thấy Lục Kiến Thành, cô dùng sức chớ mắt, dường như cho rằng mình nhìn nhầm.

Lại lần nữa mở mắt, hốc mắt cô nóng lên, ngay cả môi cũng run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK