Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thấy anh đi tới, ngực Nam Khuê bắt đầu không nhịn được đập thình thịch.  

 

Cách mấy tháng, gặp lại anh, cho dù anh đã quên mình, nhưng trái tim cô vẫn điên cuồng nhảy lên vì anh.  

 

Vài phút sau, Nam Khuê chỉ cảm thấy bước chân của anh đến gần hơn.  

 

Mỗi bước anh bước đi dường như đang bước vào trái tim cô.  

 

Vừa căng thẳng, vừa kích động.  

 

Mà lúc càng kích động vì hình như anh đi tới phía của mình.  

 

Ngay khi Cố Mạc Hàn đi đến bên ghế dài của cô, Nam Khuê siết chặt lòng bàn tay, vui mừng kêu lên: “Kiến Thành, anh tới...”  

 

Nhưng mà, lời nói trong miệng cô vừa nói được một nửa đã thấy Cố Mạc Hàn đã đi băng qua ghế dài, thẳng tắp hướng về phía người bên cạnh.  

 

Họ nắm tay, mỉm cười hàn huyên.  

 

Thì ra là gặp được người quen, trách không được anh sẽ đi hướng này của mình.  

 

Trái tim nặng nề.  

 

Nam Khuê ngẩn ngơ nhìn bọn họ.  

 

Nói chuyện xong, người nọ rời đi, Cố Mạc Hàn tựa hồ cũng chuẩn bị rời đi.  

 

Nam Khuê lập tức vội vàng, cô sốt ruột đứng dậy, vừa cất bước vừa hô: “Cố Mạc Hàn...”  

 

Thế nhưng, vừa hô được cái tên.  

 

Đột nhiên...  

 

“A...” Dùng sức hét lên một tiếng, Nam Khuê lập tức đau đến hít hơi.  

 

“Chân em đau rồi, đau lắm, anh sẽ giúp em chứ?”  

 

Cố Mạc Hàn vẫn như cũ đưa lưng về phía cô, ngay cả thân cũng không di chuyển.  

 

Bóng dáng kia, cao ngất thẳng tắp như cây thông.  

 

Nhưng mà, mặc dù anh không xoay người, cũng không thẳng lưng rời đi.  

 

Nam Khuê bắt được một tia hy vọng, tiếp tục nói: “Em vừa mới đến đây, còn chưa quen với cuộc sống nơi này, anh thật sự không thể giúp đỡ em sao?”  

 

Anh vẫn không quay người, giọng nói quen thuộc truyền tới: “Tôi nhớ cô có mấy người bạn, bọn họ đâu rồi?”  

 

“Sáng nay bọn họ trở về rồi.”  

 

“Vậy cô có thể gọi điện thoại cho bác sĩ, bọn họ sẽ đến giúp cô đấy.”  

 

“Vậy à?” Nam Khuê đắng ngắt đáp lại.  

 

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần nữa.”  

 

Sau đó, cô thấy Cố Mạc Hàn nện bước rời đi.  

 

Bước chân kia, càng ngày càng rời xa.  

 

Cuối cùng, cô không đành lòng nhìn tiếp nữa.  

 

Quay đầu, Nam Khuê cố hết sức ngồi trên ghế dài.  

 

Gió nhẹ thổi qua, rõ ràng phải thấy thoải mái vô cùng mà cô lại không nhịn được rơi nước mắt.  

 

Nếu là lúc trước, làm sao anh có thể cho rằng cô là người xa lạ cơ chứ?  

 

Đừng nói là chân đau, cho dù chân cô bình thường, chỉ cần làm nũng, anh cũng sẽ ôm cô vào lòng như công chúa rồi.  

 

Mà hôm nay, anh lại đối xử với cô hoàn toàn như một người xa lạ không quen biết.  

 

Ngay khi Nam Khuê đang yên lặng lau nước mắt, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói: “Sắp làm mẹ rồi còn khóc nhè, cô làm như vậy ảnh hưởng xấu đến con trong bụng đấy.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK