Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Khi hai người rời đi, kề vai sát cánh, trông đặc biệt thân mật.  

 

Đến ngã ba, bắt đầu đi mỗi người một hướng.  

 

Lúc Chu Tiễn Nam trở về, Nam Khuê thấy anh ấy loạng choạng, lập tức chuẩn bị bước lên dìu lấy anh ấy.  

 

Nhưng Trần Tranh đã giành trước một bước: "Thiếu phu nhân, bụng cô to rồi, để tôi dìu anh ấy đi.”  

 

Thật vất vả mới dìu Chu Tiễn Nam lên giường, Nam Khuê ngửi thấy mùi rượu trên người anh ấy, nghĩ mãi mà không ra.  

 

Hai người bọn cô quen biết lâu như vậy, có khi  nào thấy anh ấy uống nhiều rượu như vậy chứ?  

 

Hơn nữa anh ấy cũng không quen với người ở đây, rốt cuộc là uống cùng ai?  

 

Sau đó, gần như trong nháy mắt, trong đầu cô hiện lên một đáp án.  

 

“Tỉnh, mau tỉnh lại!”  

 

Nam Khuê vừa lau mặt cho anh ấy, vừa mở miệng hỏi.  

 

Giống như nghe thấy tiếng gọi, cuối cùng ánh mắt Chu Tiễn Nam mở ra một khe nhỏ.  

 

"Sao lại uống nhiều như vậy?"  

 

"Anh uống với ai?"  

 

Nam Khuê vừa hỏi xong, Chu Tiễn Nam ngay lập tức đưa ra đáp án: "Còn có thể là ai nữa? Lục Kiến Thành, cái tên luôn bắt nạt em.”  

 

"Nhưng mà Khuê Khuê."  

 

Đột nhiên, Chu Tiễn Nam đưa tay, vuốt ve hai má Nam Khuê, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.  

 

"Em yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, nhất định sẽ không để cho anh ta phụ lòng em."  

 

"Anh ta là của em, Chu Hiểu Tinh sẽ không cướp được, tôi cũng sẽ không để người khác cướp đi hạnh phúc của em."  

 

"Tôi cũng không có tâm nguyện gì, chỉ hy vọng em phải luôn vui vẻ, luôn hạnh phúc, biết không? Hạnh phúc của em là hạnh phúc lớn nhất của tôi.”  

 

Nam Khuê nghe thấy những lời này, trong lòng đã mềm nhũn đến rối tinh rối mù.  

 

Nước mắt ngay lập tức ướt đẫm hốc mắt.  

 

Cô làm sao có thể không cảm động trước tình cảm như này chứ?  

 

Cả đời này của cô, có phẩm hạnh gì, có thể nhận được sự bảo vệ thầm lặng của anh ấy mà không cầu đáp lại bất cứ điều gì.  

 

"Tiễn Nam"  

 

Nam Khuê nghẹn ngào gọi tên anh ấy, cô đã rất cảm động đến một câu cũng không nói nên lời.  

 

Ngón tay thon dài của Chu Tiễn Nam lau nước mắt khóe mắt cô, vẻ mặt dịu dàng dỗ dành.  

 

"Đồ ngốc, đừng khóc, tôi làm nhiều như vậy chính là muốn làm cho em vui vẻ, nếu em khóc, tôi chẳng phải quá thất bại rồi sao."  

 

"Nhớ kỹ, những ngày sau này, tôi chỉ muốn nhìn thấy em cười, nhìn thấy em hạnh phúc."  

 

"Cười một cái được không?"  

 

Nam Khuê gật đầu: "Được".  

 

Sau đó, cô cố nặn ra một nụ cười dường như còn khó coi hơn khóc.  

 

Mặc dù vậy, Chu Tiễn Nam vẫn vui vẻ gật đầu: "Khuê Khuê của tôi cười đẹp nhất!”  

 

 

 

Sau khi Chu Tiễn Nam chìm vào giấc ngủ, Nam Khuê đắp chăn cho anh ấy, sau đó đi ra ngoài.  

 

Bên kia, lúc Cố Mạc Hàn trở về cũng đi loạng choạng.  

 

Tư thế bước đi trực tiếp trở thành "hình chữ S".  

 

Có thể tưởng tượng được, rốt cuộc hai người họ đã uống bao nhiêu rượu.  



"Mạc Hàn, anh đi đâu vậy? Sao lại say như vậy?” Chu Hiểu Tinh tiến lên đỡ anh. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK