Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi cô Nam Khuê, chuyện này sợ là tôi không thể giúp cô truyền đạt lại được.” Lâm Tiêu nói.

Nam Khuê: “…”

Lâm Tiêu này, bây giờ cậu ta càng ngày càng kỳ lạ.

Không phải cậu ấy vừa nói có chuyện gì thứ cứ nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ truyền đạt lại cho Lục Kiến Thành sao?

Chỉ mới vài phút, cậu ấy đã lật lọng rồi.

“Cô Nam Khuê, cô đừng hiểu lầm tôi, không phải tôi không truyền đạt mà là tổng giám đốc Lục giờ đang ngủ trên giường bệnh, cơ thể anh ấy đang rất yếu, tôi cũng ngại đánh thức anh ấy dậy.”

Lâm Tiêu đúng là thông minh, không cố tình nói Lục Kiến Thành bị bệnh, mà chỉ cố ý nhấn mạnh hai chữ “giường bệnh”.

Cậu ấy nhấn mạnh hai chữ kia như vậy, Nam Khuê không nghe thấy mới lạ.

“Anh ấy bị sao vậy?”

Rốt cuộc cũng không nhịn được, Nam Khuê cũng mở miệng hỏi.

Ngày hôm qua lúc rời đi, không phải anh vẫn rất tốt sao?

“Xin lỗi cô Nam Khuê, chuyện này tổng giám đốc Lục không cho tôi nói với cô, cô vẫn nên đến tự mình xem thì tốt hơn.”

Nam Khuê: “…”

Cô cảm thấy Lâm Tiêu gần đây càng ngày càng xảo quyệt, chắc là bởi vì cậu đã ở bên cạnh Lục Kiến Thành lâu rồi nên mới vậy.

Trước khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu chủ động tiết lộ: “Tổng giám đốc Lục đang ở phòng bệnh VIP trên tầng 7, bệnh viện nơi cô Nam Khuê đang làm việc.”

Buổi sáng, sau khi hoàn thành xong công việc quan trọng, Đông Họa đẩy đẩy Nam Khuê: “Này, cậu đang nghĩ gì vậy? Như người mất hồn thế?”

Nam Khuê lắc đầu: “Không có gì.”

“Mấy ngày này bận rộn, cộng thêm sắc mặt của cậu không tốt lắm, mình cũng không kịp hỏi, cậu và bạn trai thế nào rồi? Đã làm hòa chưa?”

“Không có đâu!”

Hôm qua hai người cũng coi như đã chính thức chia tay.

Chia tay cũng chia tay rồi, sao có thể nói đến chuyện làm hòa nữa chứ?

“Thế mà hai ngày nay anh ấy còn rất chu đáo đưa đồ ăn thức uống cho toàn bộ phòng chúng ta, à, đúng rồi, tối hôm qua mình có việc đến bệnh viện, hình như còn thấy anh ấy đến nằm viện.”

“Nhưng mà mình không nhớ rõ mặt anh ấy lắm, chỉ nhớ mang máng hình dáng thôi, không biết có nhận nhầm không nữa.”

“Chuyện xảy ra khi nào? Anh ấy tại sao lại nằm viện?” Nam Khuê cuối cùng cũng gấp gáp.

“Khoảng mười giờ hơn, đến cũng khá vội, còn về tại sao thì mình cũng không biết, nhưng nhìn trông có vẻ…” Không nhẹ.

Đông Họa còn chưa nói xong, Nam Khuê đã nói: “Một lát nữa cậu giúp mình trực một lát.”

Sau đó, người biến mất như một cơn gió.

Đông Họa cong môi cười nhẹ, xem ra người nào đó vẫn còn để ý lắm.

Nam Khuê nhanh chóng đi lên tầng 7, vừa hỏi ở quầy lễ tân, cô đã biết anh đang nằm ở phòng bệnh nào.

Cô bước nhanh đến phòng bệnh của anh, vừa định đưa tay ra gõ cửa, thì cô lại dừng lại.

Hai người đã chia tay rồi.

Giờ cô đang làm gì đây.

Nói đến cùng, cho dù bây giờ anh có thế nào cũng không đến lượt cô quan tâm, cũng không đến lượt cô lo lắng.

Cánh tay đang dừng trên cửa hạ xuống, Nam Khuê xoay người định rời đi.

Đột nhiên, Lâm Tiêu từ bên trong đi ra, cố ý lớn giọng nói: “Cô Nam Khuê, cô đến rồi sao lại đứng ở cửa? Mau vào ngồi đi.”

Nam Khuê: “…”

Cô cảm thấy Lâm Tiêu làm vậy là có chủ đích.

Ngay sau đó, giọng nói của Lục Kiến Thành cũng vang lên: “Khuê Khuê, em đặc biệt đến thăm anh sao?”

Lần này, Nam Khuê ở lại cũng không được mà đi cũng không xong.

Cô đang do dự thì ngay sau đó đã nghe thấy một giọng nói từ bên trong truyền tới: “Ôi, tổng giám đốc Lục, anh không thể xuống đất được, vết thương trên người anh cần phải được chăm sóc tốt.”

Cô xoay người lại, thấy Lục Kiến Thành đã đứng bên cạnh mình.

Sắc mặt anh tái nhợt, nhưng lại có một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng: “Nếu đã đến rồi thì ngồi lại một lát rồi hãng đi.”

Anh nói rất dè dặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK