Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tiểu Tư Mặc nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chớp chớp mắt, nhìn Lục Kiến Thành với đôi mắt hứng thú và mong đợi: “Thật không ạ? Con có thể ngủ cùng cha sao?”  

 

“Đương nhiên rồi, chỉ cần Tư Mặc thích thì sau này con đều có thể ngủ cùng với cha.”  

 

Tiểu Tư Mặc lập tức nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt cười thành mắt hoa đào.  

 

Cậu bé giơ nắm đấm, vui mừng nhảy nhót ở trên giường: “Yeah… yeah yeah yeah, con có cha rồi, con có thể ngủ cùng với cha rồi.”  

 

“Thật tốt, con có thể ngủ cùng với cha rồi!”  

 

Có thể là hứng phấn quá, cho nên thằng nhóc lật tới lật lui ở trên giường.  

 

Mãi đến khi lật mệt rồi, mới nằm xuống giường.  

 

Sau đó ra sức chui vào trong ngực Lục Kiến Thành, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt cánh tay anh.  

 

Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng vẫn phải chống mí mắt lên, hỏi đi hỏi lại: “Cha ơi, cha sẽ luôn ở cùng bọn con và mẹ đúng không? Sẽ không biến mất khi Tư Mặc ngủ phải không?”  

 

“Sẽ không, cha đảm bảo, nhất định sẽ luôn bảo vệ các con và mẹ. Ngày mai Tư Mặc mở mắt ra thì sẽ nhìn thấy cha, được không?”  

 

“Được ạ, cha ngủ ngon!”  

 

Nói xong, Tiểu Tư Mặc nhắm mắt lại.  

 

Không đến một phút, cậu bé đã ngủ.  

 

Sáng hôm sau, Tiểu Tư Mặc vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Kiến Thành nằm bên cạnh mình.  

 

Ngay tức khắc, trên khuôn mặt nhỏ bé ấy hiện ra nụ cười vui vẻ: “Cha, chào buổi sáng!”  

 

“Ừm, chào Tư Mặc buổi sáng.”  

 

Lục Kiến Thành hôn lên trán cậu bé, Tiểu Tư Mặc vẫn có chút xấu hổ trốn trong ngực anh.  

 

Hai cha con đùa giỡn trên giường một lúc, thì đồng hồ báo thức của Lục Kiến Thành vang lên.  

 

Anh bắt đầu mặc quần áo, đồng thời nói: “Tư Mặc, mau dậy thôi, ăn bữa sáng xong chúng ta sẽ xuất phát đi sân bay, bay đi tìm mẹ nào.”  

 

 

 

Tiểu Tư Mặc lập tức vỗ tay hào hừng: “Được ạ, được ạ, cha sẽ đi tìm mẹ, cha sẽ đoàn tụ với chúng con.”  

 

Ăn xong bữa sáng, hai cha con ra sân bay.  

 

Trước khi lên máy bay, Tiểu Tư Mặc lại đột nhiên nhìn Lục Kiến Thành: “Cha ơi, cha có thể cho con mượn điện thoại động một chút được không?”  

 

‘Đương nhiên có thể, Tư Mặc muốn gọi điện thoại cho mẹ sao?” Lục Kiến Thành hỏi.  

 

“Không phải ạ, con nhờ chú Chu đưa con về nước, bây giờ con phải cùng cha đi tìm mẹ, nên nói cho chú Chu biết để chú ấy khỏi lo lắng.”   

 

“Được.”  

 

Sau khi điện thoại gọi đi, Chu Tiễn Nam rất bất ngờ.  

 

Năm năm nay, mối liên hệ giữa anh và Lục Kiến Thành là con số không.  

 

Mà bây giờ, Lục Kiến Thành lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh ấy.  



“Alo…” Chu Tiễn Nam bắt máy, hờ hững nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK