Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh sẽ trả lời như thế nào?  

 

Đúng sao?  

 

Hay là không phải?  

 

Nam Khuê hỏi xong gần như nín thở chờ đáp án của anh.  

 

Nghĩ đến chuyện mình thiếu chút nữa biến khéo thành vụng dọa cô, Lục Kiến Thành nhìn sang chỗ khác, trả lời: "Không phải, đúng lúc ở đây có công việc cần xử lí, Hoắc Ti Yến nói muốn tạo bất ngờ cho Lâm Niệm Sơ nên tụi anh đi cùng nhau."  

 

"Trùng hợp nên mới gặp em."  

 

Đáp án đã nói nhưng đây căn bản không phải là đáp án mà cô muốn.  

 

Chút ánh sáng mới le lói trong lòng cô bỗng nhiên vụt tắt.  

 

Trong lòng chỉ còn lại sự đắng chát.  

 

Cô biết không nên ôm hi vọng, dù sao hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.  

 

Nhưng làm sao bây giờ?  

 

Vẫn cảm thấy trái tim buồn bực, thật khó chịu.  

 

Ép bản thân phải điều chỉnh cảm xúc cho tốt, cô ngẩng đầu, cố gắng nở nụ cười: "Cảm ơn anh đã trả lời thật."  

 

"Bạn bè cùng nhau đi đúng là rất hợp lí, được rồi, tôi đã biết."  

 

Nói xong Nam Khuê nhanh chóng xoay người.  

 

Sau đó cô kéo cửa, nhanh chóng chạy ra.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Cô sợ.  

 

Sợ nếu như ở lại đó sẽ bộc lộ hết cảm xúc trong đáy lòng mình, sự thất vọng, sự cô đơn, sự khó chịu của cô.  

 

Đến lúc đó có lẽ anh sẽ nhìn cô với ánh mắt chế giễu mất.  

 

Vốn chỉ là ra ngoài bình thường mà thôi, là cô nghĩ nhiều rồi.  

 

Cũng đúng, hai người đã ly hôn, đã sớm là cô đi cầu gỗ của mình, anh đi con đường sáng chói của anh.  

 

Nam Khuê, mày đúng là đồ ngốc.  

 

Đều đã ly hôn rồi mà mày còn mong chờ cái gì chứ?  

 

Đến khách sạn, cô nhanh chóng thu dọn xong hành lí của mình rồi đi đến sân bay.  

 

Mãi cho đến sân bay cô mới gọi điện thoại cho Lâm Niệm Sơ: "Niệm Niệm, thật xin lỗi, tớ đã đến sân bay rồi, tớ định hôm nay sẽ về."  

 

"Cái gì?" Lâm Niệm Sơ vô cùng bất ngờ: "Cậu mới đến đây có hai ngày, không phải đã nói mai mới về sao? Tớ đến tiễn cậu."  

 

"Không được." Nam Khuê lắc đầu.  

 

Sau đó cô nói tiếp: "Thật ra tớ biết công việc của cậu ở đoàn làm phim rất nhiều, cậu vì tớ mà cố ý nhờ người khác, chắc chắn mấy hôm tới cậu sẽ phải thức trắng quay phim, như vậy rất vất vả."  

 

"Hơn nữa..."  

 

Nghĩ đến nguyên nhân phía sau, giọng nói của Nam Khuê rõ ràng thấp đi: "Tớ đã hỏi, anh ấy phủ nhận."  

 

"Anh ấy nói không phải, là Hoắc Ti Yến muốn tạo bất ngờ cho cậu, cho nên mới không nói trước cho cậu biết, anh ấy chỉ đi theo mà thôi."  

 

Lâm Niệm Sơ nghe xong, đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản.  

 

Đều do cô ấy, nếu như không phải do cô ấy nói thì Khuê Khuê chắc chắn sẽ không đi hỏi, cô cũng sẽ không phải chịu thêm tổn thương như vậy.  

 

"Thật xin lỗi, Khuê Khuê, tớ..." Lâm Niệm Sơ muốn giải thích và an ủi cô.  

 

Nói được một nửa lại không biết nên an ủi như thế nào.  

 

"Niệm Niệm, không sao, tớ biết cậu chỉ vì muốn tốt cho tớ, sao tớ lại trách cậu chứ?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK