Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lúc này hai người mới yên tâm mà bắt đầu ăn.  

 

Lúc Lục Kiến Thành quay trở lại bệnh viện, lập tức đi tra thông tin nhận phòng của Nam Khuê.  

 

Anh xách theo hai vali hành lý, trực tiếp đi thẳng đến phòng bệnh.  

 

Nhưng điều bất ngờ là, trên giường bệnh chống trơn, căn bản không có ai ở đó cả.  

 

Anh vội vã rút điện thoại ra gọi điện cho Nam Khuê.  

 

Không có ai bắt máy.  

 

Khi anh gọi lại một lần nữa thì điện thoại của cô đã ở trạng thái tắt nguồn rồi.  

 

Lục Kiến Thành lập tức cảm giác thấy có điều bất thường.  

 

Anh nhanh chóng gọi điện cho Chu Tiễn Nam rồi vội vã hỏi: “Anh biết số điện thoại của Đông Họa không?”  

 

“Có, sao thế?”  

 

“Bác sĩ nói Khuê Khuê phải nhập viện để sinh mổ, sau khi tôi thu xếp xong đồ đạc thì phát hiện cô ấy không có ở bệnh viện, điện thoại cũng không bắt máy, cô ấy ở cùng với Đông Họa, tôi gọi cô ấy hỏi tình hình xem sao.”  

 

“Được, cậu đợi một lát, tôi gọi Đông Họa hỏi xem.”  

 

“Ừm.”  

 

Sau đó, điện thoại của Đông Họa cũng xuất hiện tình trạng giống như của Nam Khuê.  

 

Đầu tiên là không ai bắt máy.  

 

Sau đó liền bị tắt nguồn.  

 

Chu Tiễn Nam lập tức gọi điện lại cho Lục Kiến Thành: “Điện thoại của Đông Họa cũng không có ai bắt máy, anh đi điều tra camera giám sát ở bệnh viện ngay đi, tôi sẽ đến chỗ anh ngay.”  

 

“Được.”  

 

Trong lòng Lục Kiến Thành đã trở nên hoảng loạn rồi.  

 

Đặt vali xuống, anh vừa đi thang máy đến phòng bảo vệ, vừa gọi điện thoại cho Trần Tranh và Lâm Tiêu.  

 

Chu Tiễn Nam và Trần Tranh gần như đến cùng một lúc.  

 

Lục Kiến Thành đang kiểm tra camera giám sát ở bệnh viện.  

 

Từ trong camera có thể thấy rõ, Nam Khuê và Đông Họa đã đi thang máy từ tầng trên xuống dưới, sau khi ra khỏi thang máy, hai người đi về phía cổng sau.  

 

Lúc đó, hai người còn đang tay khoác tay, nở nụ cười rạng rỡ trên môi.  

 

Người đi thang máy quá nhiều, lại là khoa nội trú nữa nên gần như tất cả bệnh nhân đều mặc đồ bệnh nhân, đeo khẩu trang và đội mũ.  

 

Khuôn mặt bị che đi rất nhiều, có rất nhiều người thậm chí còn không thể nhìn rõ mặt.  

 

Hơn nữa, không phát hiện ra có điều gì khác thường cả.  

 

Chu Tiễn Nam và Trần Tranh cũng đã xem hai lần, đều không phát hiện ra điều gì khả nghi.  

 

“Quả thực rất bình thường, giống như tất cả mọi người đều là bệnh nhân, thật sự nhìn không ra có điểm gì bất thường cả.” Trần Tranh nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK