Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Người lưu luyến không quên chỉ có mình cô mà thôi.  

 

"Nam Khuê, mày là đồ đần, mày đúng là đồ ngốc."  

 

"Vì sao mày nhất định phải yêu một người như vậy chứ? Vì sao mày không từ bỏ được chứ?"  

 

Trong lòng cô đã tự mắng bản thân đến hàng ngàn hàng vạn lần.  

 

Nhưng không được, cô không từ bỏ được, cô vẫn không thể từ bỏ được.  

 

Cô vẫn yêu anh làm sao bây giờ? Vẫn cứ yêu như vậy.  

 

Khi thấy anh ở bên những người phụ nữ khác, trái tim cô đau muốn chết, đau đến mức muốn rỉ máu.  

 

Cô muốn khóc.  

 

Rất muốn rất muốn khóc.  

 

Nhưng cô không muốn khóc trước mặt anh, cũng không muốn bị anh xem thường một lần nữa.  

 

"Anh đi đi!" Nam Khuê kiềm chế sự khó chịu, cô nói.  

 

Quý Dạ Bạch có chút lo lắng cho trạng thái hiện tại của cô: "Một mình cô có thể chứ?"  

 

"Có thể, em có thể."  

 

"Được."  

 

Quý Dạ Bạch gật đầu rồi đi ra ngoài.  

 

m thanh đóng cửa lập tức truyền vào tai Nam Khuê.  

 

Anh đi rồi!  

 

Quả nhiên anh vẫn rời đi!  

 

Nước mắt Nam Khuê ngay lập tức rơi xuống.  

 

Trái tim của cô rất đau, đau như có người cầm ngàn sợi dây xiết chặt lại vậy, đau đến mức hít thở bình thường cũng khó khăn vô cùng.  

 

Nam Khuê lảo đảo chạy đến phòng tắm, mở vòi hoa sen ra rồi trực tiếp ngồi bên dưới vòi nước.  

 

Nước mới chảy ra rất lạnh.  

 

Nam Khuê bị lạnh đến mức run lẩy bẩy, chỉ có thể mạnh mẽ ôm chặt lấy mình.  

 

Sau đó nước dần ấm hơn, có chút độ ấm, thân thể Nam Khuê cũng theo đó mà ấm áp hơn.  

 

Nước nóng cứ như vậy xối vào người cô, hơi nóng cũng dần bốc lên.  

 

Mãi cho đến bây giờ Nam Khuê mới cảm giác nhịp tim mình quay lại, nếu không cô cảm giác như bản thân đã như chết vậy.  

 

Nhưng cho dù như vậy thì trái tim vẫn rất đau.  

 

Rất đau rất đau.  

 

Quý Dạ Bạch vừa ra ngoài thì xe của Lục Kiến Thành đến.  

 

Đôi mắt đen nhánh của anh hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn kia, may thay anh không xuống xe, nếu không nhất định sẽ không bỏ qua cho người đàn ông kia.  

 

Sau đó Lục Kiến Thành xuống xe, nhanh chóng đi vào nhà Nam Khuê.  

 

Cửa là cửa từ, được khóa rất cẩn thận, may mà lần trước khi đến đây anh có mang theo chút suy nghĩ riêng của mình, đã tự lưu vân tay của mình lại.  

 

Cho nên anh dễ dàng mở được cửa.  

 

Vừa mở cửa, Lục Kiến Thành đã không kịp chờ đợi mà gọi to: "Nam Khuê..."  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Anh vừa tìm vừa gọi to: "Nam Khuê..."  

 

Nhưng trong phòng khách và phòng ngủ đều không có bóng dáng của cô, Lục Kiến Thành bị dọa sợ, tiếp tục lớn tiếng gọi: "Khuê Khuê..."  



Đột nhiên anh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK