Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đôi má thanh tú dưới ánh hoàng hôn màu đỏ cam, nhìn vô cùng nhẹ nhàng và xinh đẹp.  

 

Có lẽ là đã từng thất vọng nên cô không dám để bản thân hy vọng nữa.  

 

Cô thậm chí còn không dám nghĩ, anh bây giờ rốt cuộc thế nào rồi?  

 

Là thực sự tưởng cô bị tai nạn xe, đang điên cuồng tìm kiếm cô?  

 

Hay là đã cùng với Chu Hiểu Tinh tổ chức hôn lễ, đang động phòng rồi?  

 

Cũng có thể, anh thậm chí còn không biết đến vụ tai nạn xe.  

 

Lúc này, trên người cô đang đắp một chiếc chăn len, giọng nói ấm áp của Chu Tiễn  Nam vang lên bên tai: “Em đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy ngủ một giấc thật ngon, đợi khi em tỉnh dậy là chúng ta đến nơi rồi.”  

 

“Ừm!”  

 

Nam Khuê gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.  

 

……..  

 

Lục Kiến Thành điên cuồng tìm kiếm cả ngày trời, những nơi có thể tìm anh đều đã tìm hết rồi, nhưng đều không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì của Nam Khuê.  

 

“Khuê Khuê, em rốt cuộc thế nào rồi?”  

 

Anh đau khổ than khóc.  

 

Khi buồn, anh chỉ biết lấy điện thoại di động ra, trong đó có những bức ảnh anh chụp cho cô bên bờ biển.  

 

Mỗi bức ảnh đều khiến anh nhớ phát điên.  

 

Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.  

 

Cuộc gọi là của mẹ Chu gọi tới.  

 

Không nghi ngờ gì nữa, đó là vì chấn thương của Chu Hiểu Tinh.  

 

Vốn dĩ, anh không muốn gặp lại họ thêm một lần nào nữa, nhưng bây giờ xem ra, tất cả mọi chuyện cũng nên phải có kết thúc.  

 

Bọ họ đã nói dối anh lâu như vậy, khổ sở như vậy, như thể coi anh như một kẻ ngốc, quay vòng vòng lừa dối anh.  

 

Giờ đây, anh phải đòi lại công đạo.  

 

Đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vừa nhìn thấy “Cố Mạc Hàn”, mẹ Chu lập tức chạy tới và lớn tiếng trách mắng: “Cố Mạc Hàn, cháu rốt cuộc chạy đi đâu vậy? Sao lại không lên xe cứu thương?”  

 

“Cháu biết Hiểu Tinh bị thương nặng thế nào không? Con bé thiếu chút nữa là chết rồi.”  

 

“Bác gọi cho cháu mấy chục cuộc điện thoại, tại sao cháu không bắt máy, may là cháu còn chút lương tâm, còn biết tới đây tìm con bé.”  

 

Mẹ Chu nói giống như súng liên thanh, nói hết câu này đến câu khác, hoàn toàn không ngừng nghỉ.  

 

Thấy “Cố Mạc Hàn” không nói câu nào, hơn nữa khuôn mặt lại không có bất kì vẻ hối lỗi nào, trong lòng bà ta càng cảm thấy tức giận hơn.  

 

“Cố Mạc Hàn, cháu rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cháu trưng bộ mặt khó coi đó cho ai xem?”  

 

“Hôm nay người nên tức giận phải là Hiểu Tinh, là bọn ta mới đúng, nếu không phải tại người phụ nữ đó tới làm loạn, Hiểu Tinh sao lại bị thương, sao phải vào phòng cấp cứu, tới bây giờ vẫn còn phải nằm trên giường bệnh?”  

 

Lúc này “Cố Mạc Hàn” đã cảm thấy phiền phức và chán ghét tới cùng cực.  

 

Nhưng anh vẫn phải kìm chế, vì anh phải đợi tới đúng thời điểm mới tự mình tiết lộ mọi chuyện.  

 

Nhìn thấy “Cố Mạc Hàn” mím môi không nói gì, mẹ Chu càng thêm tức giận.  

 

Bà ta đưa tay nắm lấy cánh tay anh.  

 

“Cháu mau lại đây, ngồi xuống cạnh Hiểu Tinh đi.”  

 

“May mà Hiểu Tinh còn chưa tỉnh lại, cháu tới cũng vẫn chưa muộn, nếu như nó tỉnh dậy mà không nhìn thấy con, thì sẽ rất đau lòng. Cũng chính là đứa bé ngốc nghếch này bị cháu làm tổn thương bao nhiêu lần, nhưng vẫn liều mạng bảo vệ con.”  

 

“Nếu như không phải vì Hiểu Tinh khăng khăng một mực thì bác tuyệt đối không gả nó cho cháu đâu.”  

 

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’  

 

Giọng nói của mẹ Chu, từ nãy giờ vẫn chưa dừng lại.  

 

Rất ồn ào.  

 

“Cố Mạc Hàn” không thể nhịn được nữa, tức giận nói: “Im lặng một chút, bác cứ nói như thế này, cô ấy có thể nghỉ ngơi được không?”  



“Ồ!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK