Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Như thế thì làm phiền anh quá, anh cứ gọi bác sĩ cho tôi là được."  

 

"Tôi đã hỏi qua rồi, bác sĩ trên đảo này không có nhiều, lại cách chỗ ở của chúng ta rất xa. Hơn nữa, buổi tối không có bác sĩ đến khám tại nhà, từ cách đi lại của thiếu phu nhân, tôi dám chắc cô bị bong gân không nhẹ đâu. "  

 

"Nếu hôm nay vết thương không được xử lý tốt, ngày mai nhất định sẽ rất nghiêm trọng."  

 

Lúc này, người giúp việc nhà họ Lục cũng lên tiếng: "Thiếu phu nhân, cô mau để cậu ấy xem một chút đi. Hiện tại cô không nên có bất kỳ thương tổn nào trên người."  

 

"Nhưng mà." Nam Khuê vẫn hơi có chút xấu hổ.  

 

Trần Tranh lên tiếng xua tan mối lo lắng của cô: "Thiếu phu nhân, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ cô, cho nên tôi cũng phải có trách nhiệm về vết thương của cô."  

 

"Hơn nữa cảnh sát Chu và Lâm Tiêu đã rất nhiều lần căn dặn tôi, kêu tôi nhất định phải bảo vệ cô thật tốt."  

 

Nghe vậy, Nam Khuê mới chịu buông bỏ đắn đo trong lòng, gật đầu nói: "Vậy được rồi."  

 

Anh ta nhanh chóng cởi bỏ giày và tất của Nam Khuê ra, nhìn thấy mắt cá chân sưng vù như bánh bao hấp của cô, lòng Trần Tranh chợt thắt lại.  

 

"Thiếu phu nhân, vết sưng đỏ có chút nghiêm trọng, chắc chắn là cô rất đau!"  

 

"Lúc nãy tôi bị sưng rất đau, nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi."  

 

Vì đã có anh ấy đưa cô về nhà, có anh ấy bầu bạn, cho nên...cho nên mọi đau đớn đều không còn nữa.  

 

Sợ làm Nam Khuê đau, Trần Tranh đã rất nhẹ nhàng trong suốt quá trình.  

 

Dù là dùng thuốc hay dùng tay xoa bóp, anh ta đều rất chuyên nghiệp.  

 

Chỗ bị thương vẫn còn hơi đau đớn, nhưng hoàn toàn có thể chịu được.  

 

"Đúng rồi, Trần Tranh, làm sao anh biết chân tôi bị thương?"  

 

"Xin lỗi thiếu phu nhân, vì lo lắng cho sự an toàn của cô, tôi đã lặng lẽ đi theo cô. Tôi biết cô bị thương khi nào, nhưng khi nhìn thấy thiếu gia ở cạnh cô, hơn nữa còn tự mình đưa cô về, cho nên tôi đã không quấy rầy hai người, một mình trở về nhà đợi cô về."  

 

"Thì ra là vậy."  

 

"Thiếu phu nhân, cô thử cử động chân xem, cảm giác thế nào? Có thoải mái hơn không?"  

 

Nam Khuê cố gắng di chuyển chân của mình, ngay sau đó, cô bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Oa, Trần Tranh, anh thật lợi hại nha, hình như không còn đau như lúc nãy nữa."  

 

"Trần Tranh, tôi cảm thấy chuyện gì anh cũng có thể làm được."  

 

“Thiếu phu nhân, cô quá lời rồi.” Trần Tranh được khen liền ngại ngùng cúi thấp đầu.  

 

Vào lúc đó, không ai biết trong lòng anh ta đã bốc lửa, hỗn loạn và hoảng sợ thế nào.  

 

Nhưng theo sau đó là niềm vui sướng bất tận và sự hài lòng tràn ngập trái tim.  

 

"Đúng rồi, Trần Tranh, anh Kiến Thành, vừa là Cố Dã mà cũng vừa là Cố Mạc Hàn đã đưa tôi về lúc nãy, tôi đã nói với anh ấy rằng tôi đang sống một mình, cho nên anh ấy không hề hay biết mọi người đang chăm sóc cho tôi."  

 

Trần Tranh vốn thông minh nhạy bén, khi Nam Khuê vừa mở miệng anh ta đã hiểu được ý đồ của cô.  

 

"Thiếu phu nhân, cô đừng lo lắng, khi không cần thiết tôi sẽ không xuất hiện, cho nên tôi chắc chắn sẽ không quấy rầy cô và thiếu gia đâu."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK