Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hôm nay mưa rất to, đêm cũng đã khuya, trên đường gần như không có xe.  

 

Nhưng thời tiết như vậy cũng không làm khó được Chu Tiễn Nam, kĩ thuật lái xe của anh ấy vẫn tốt như cũ.  

 

Tay anh ấy run run, anh ấy nhấn điện thoại gọi cho Chu Cẩm.  

 

Vì mưa to nên Chu Cẩm đi ngủ rất sớm, giọng cô ấy vẫn còn ngái ngủ: "Này, nửa đêm không ngủ được chạy đến quấy rầy chị à, tốt nhất em nên có chuyện quan trọng cần nói vào giờ này."  

 

"Vâng, chị, chuyện gấp, vô cùng quan trọng." Chu Tiễn Nam bình thường vẫn luôn bình tĩnh nhưng bây giờ lại có chút run rẩy.  

 

Chu Cẩm lập tức nhận ra điều này: "Sao vậy? Tiễn Nam, có phải em bị thương khi làm nhiệm vụ không?"  

 

Chu Tiễn Nam bị thương là điều mà nhà họ Chu sợ nhất.  

 

"Chị, không phải em, chị đừng lo lắng, nhưng bây giờ em cần chị giúp, em nhớ chị có bạn thân là giáo sư khoa sản, chị gọi giúp em một cuộc, em có người bạn cần cô ấy đích thân chẩn trị, em đang trên đường đến."  

 

"Tình hình thế nào?" Chu Cẩm không hiểu gì nên tất nhiên muốn hỏi.  

 

"Nói ra rất dài, chị lập tức sắp xếp giúp em đi."  

 

Nhận ra được sự vội vàng của Chu Tiễn Nam, Chu Cẩm không hỏi tiếp, vội vàng nói: "Được, em đừng gấp, chị lập tức đi sắp xếp cho em."  

 

"Cảm ơn chị."  

 

Sau khi cúp điện thoại, Chu Tiễn Nam nhìn Nam Khuê, tiếp tục cao giọng gọi cô: "Nam Khuê, tỉnh lại đi."  

 

"Nam Khuê, đừng ngủ, tỉnh lại đi..."  

 

Lúc này cô nên tỉnh táo, ý chí sống sót càng mạnh thì nguy hiểm càng thấp, khả năng sống tiếp càng lớn hơn.  

 

Cho nên anh ấy muốn đánh thức cô, nhất định phải đánh thức cô.  

 

Trên đường đến bệnh viện, Chu Tiễn Nam không ngừng gọi tên Nam Khuê.  

 

Trong lúc mê mang, Nam Khuê cảm thấy người mình như ấm hơn, xung quanh rất ấp áp và mềm mại.  

 

Không còn mưa to rơi vào người cô, cô cũng không còn lạnh lẽo, còn có ai luôn gọi tên cô, liều mạng nói với cô rằng: Đừng ngủ, Nam Khuê, đừng ngủ.  

 

Tiếng gọi ấm áp, vội vàng như vậy, là mẹ sao?  

 

Hay là ông nội?  

 

Không đúng, không phải ông nội, nếu là ông nội thì sẽ gọi cô là "nhóc con".  

 

Là mẹ.  

 

"Mẹ." Nam Khuê nỉ non, cuối cùng dùng sức mở mắt ra.  

 

Xe đã dừng, Chu Tiễn Nam đang ôm Nam Khuê xông đến khoa phụ sản.  

 

Khi cảm nhận được mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp, lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cô không kiềm chế được mà chảy nước mắt, giọng nói vô cùng run rẩy: "Chu Tiễn Nam?"  

 

"Tôi có nhìn nhầm không? Thật sự là anh sao?"  

 

Nếu như không mở mắt thì cô thật sự nghi ngờ mình nhìn nhầm.  

 

Nghe thấy giọng cô, Chu Tiễn Nam mừng như điên, anh ấy cúi đầu xuống, kích động nói: "Là tôi, em không nhìn nhầm."  

 

"Cuối cùng em cũng tỉnh rồi."  

 

Nam Khuê nhanh chóng phản ứng kịp: "Cho nên ban nãy là anh gọi tôi, là anh gọi tên tôi để tôi không ngủ, để tôi tỉnh lại, đúng không?"  

 

"Ừm."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK