Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tất cả mọi người đều không nói gì.  

 

Ăn cơm xong Nam Khuê chủ động nói: "Em mệt rồi, em muốn về đi ngủ.''  

 

Lúc xuống tầng, mấy người đều vào thang máy với nhau.  

 

Không gian bên trong vốn rất lớn, ba người có thể đứng thẳng hàng.  

 

Lúc đến tầng bốn đột nhiên có thêm một nhóm người nữa vào.  

 

Một đám người xô xô đẩy đẩy, chen chen chúc chúc lao vào.  

 

''Cẩn thận!''  

 

Lúc Lục Kiến Thành nói, anh đã quay lưng lại ôm Nam Khuê vào ngực.  

 

Cũng vì vậy mà sau lưng anh bị ai đó va mạnh vào.  

 

Càng quan trọng hơn, không biết trong túi người sau lưng anh có gì mà vừa cứng vừa sắc.  

 

Cho nên lúc Lục Kiến Thành quay lưng lại, vật cứng kia lập tức đâm vào lưng anh.  

 

Do vết thương không được xử lí tốt từ đầu mà chỉ bôi chút thuốc, cộng thêm việc mấy hôm nay anh vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt nên bây giờ lập tức nứt ra.  

 

Vừa rồi lại bị va đập mạnh nên bây giờ vô cùng đau nhức.  

 

Hơn nữa Lục Kiến Thành đã có thể cảm nhận được lưng áo mình bị thấm ướt, nếu như anh đoán không lầm thì vết thương đã nứt, máu cũng đã chảy ra.  

 

Anh cố nén đau, hít sâu một hơi, bình ổn lại rồi nhìn Nam Khuê ân cần hỏi:  

 

''Em có bị thương không?''  

 

Nam Khuê lắc đầu: ''Em không sao.''  

 

Lục Kiến Thành thả lỏng hàm răng đang cắn chặt lại của mình, cười nhẹ nói: ''Vậy là tốt rồi.''  

 

Vất vả lắm mới ra khỏi thang máy, toàn lưng áo của Lục Kiến Thành đã bị máu nhuộm đỏ.  

 

Hơn nữa sau lưng cũng vô cùng đau.  

 

Anh rất cẩn thận, lúc đi ra ngoài cũng là đi lùi.  

 

Áo somi của anh lại là màu tối nên không quá rõ.  

 

Đến cửa, Lục Kiến Thành chủ động nhìn Trần Tranh nói: "Tôi còn có chút việc, anh đưa thiếu phu nhân về nhà trước đi!"  

 

''Thiếu gia?'' Trần Tranh không hiểu.  

 

Lục Kiến Thành cay đắng cười một tiếng: ''Anh đưa cô ấy về đi, chắc cô ấy cũng không muốn ngồi xe của tôi.''  

 

Nam Khuê hơi mím môi, tay cầm túi xách siết chặt.  

 

Cuối cùng cô xoay người, Trần Tranh lập tức theo sau.  

 

Sau khi họ rời đi, Lục Kiến Thành lập tức vào xe của mình.  

 

Lên xe, anh đưa tay sờ thử.  

 

Quả nhiên trên lưng đều là máu.  

 

May mà anh rời đi nhanh, không để cô phát hiện ra.  

 

Nếu không cô chắc chắn sẽ lo lắng.  

 

Bây giờ anh không muốn thấy nhất là cô khóc.  

 

Quãng đời còn lại anh chỉ muốn để cô cười, để cô không phải lo nghĩ, vui vẻ mà trải qua từng ngày.  

 

Lục Kiến Thành đạp chân ga, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.  

 

Bác sĩ nhìn vết thương, đề nghị anh nên nằm viện.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK