Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Kiến Thành?  

 

Là anh sao?  

 

Nam Khuê nhẹ nhàng hé miệng, cô muốn gọi tên anh nhưng cô đã không nói thành lời.  

 

Ánh mắt cô dàn trở nên mơ màng, cô nhìn anh một cái rồi yên tâm nhắm mắt lại.  

 

"Khuê Khuê, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, đừng ngủ."  

 

"Khuê Khuê, tỉnh lại, chúng ta không sao cả."  

 

Dứt lời, một tay anh nâng cơ thể Nam Khuê lên, một tay nâng cằm cô rồi không chút do dự hôn lên.  

 

Lục Kiến Thành ôm cô, điên cuồng truyền không khí cho cô.  

 

Phương Thanh Liên ở trên bờ siết chặt nắm đấm, hai mắt nhìn đồng hồ không chớp mắt.  

 

Giây phút này trong đầu cô ta xuất hiện một suy nghĩ vô cùng điên cuồng.  

 

Cô ta muốn...muốn mạng của Nam Khuê.  

 

Nước hồ mùa đông vừa lạnh vừa cóng, người không biết bơi như Nam Khuê chỉ một phút đã có thể mất mạng chứ nói gì đến ba phút.  

 

Dù Lục Kiến Thành nhảy xuống thì có ích gì chứ?  

 

Hồ vừa lạnh vừa sâu, nhảy xuống tìm người cũng đã tốn khá nhiều thời gian.  

 

Bây giờ là buổi tối, khắp nơi đều tối tăm, chờ anh tìm được Nam Khuê thì không chừng cũng chỉ vớt được một thi thể.  

 

Được, cô ta sẽ đợi, đợi Nam Khuê bị đuối nước mà chết.  

 

Phương Thanh Liên nắm chặt hai tay, ngay cả lúc móng tay bén nhọn chọc vào da thịt khiến cô ta chảy máu cô ta cũng không thấy đau.  

 

Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào mặt hồ, đợi thi thể của Nam Khuê nổi lên.  

 

Đột nhiên mặt nước xuất hiện âm thanh, sau đó là từng bọt nước to nổi lên, bóng dáng hai người xuất hiện trong hồ.  

 

Phương Thanh Liên nhìn họ chằm chằm, cảm thấy không thể tin được.  

 

Cứu được?  

 

Kiến Thành cứu được cô ta rồi?  

 

Nước sâu như vậy, lạnh như vậy, vì sao không đông chết cô ta đi?  

 

Càng khiến cho Phương Thanh Liên sụp đổ hơn chính là cô ta đang thấy cái gì đây?  

 

Trên mặt hồ đen ngòm, Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê, hai người dính lấy nhau, không coi ai ra gì mà ôm hôn.  

 

"A..."  

 

"A a a, tiện nhân, Nam Khuê..." Phương Thanh Liên ngồi trên xe lăn, điên cuồng thét chói tai, dùng sức đấm xe lăn.  

 

Nhìn thấy bóng dáng của họ, Lâm Tiêu lập tức hô to: "Mau, tổng giám đốc Lục và cô Nam Khuê ở đó, lập tức cứu họ lên đi."  

 

Nói rồi cậu ấy lập tức cho người chiếu đèn qua.  

 

Trên mặt hồ nhanh chóng xuất hiện sóng nước.  

 

Bên trong hồ đen nhánh, chỉ có chỗ Lục Kiến Thành và Nam Khuê đang ôm nhau là sáng, ánh đèn sáng rõ chiếu lên mặt hồ, giống như một lớp ánh sáng vàng bao quanh họ vậy.  

 

Hai người đều ướt đẫm, Lục Kiến Thành say sưa hôn Nam Khuê, giống như tất cả mọi thứ đều không liên quan đến anh.  

 

Giờ phút này, trong lòng anh chỉ có một người... Đó là Khuê Khuê của anh.  

 

Nhìn cảnh tượng đẹp mắt trước mặt, Phương Thanh Liên càng hận hơn.  



Khi cảm thấy hơi thở của Nam Khuê thông hơn, Lục Kiến Thành từ từ buông cô ra, sau đó cố gắng bơi đưa cô lên bờ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK