Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau đó, tay rửa sạch bàn tay nhỏ bé của Niệm Khanh rồi mới rửa sạch bàn tay nhỏ bé của mình.  

 

Xong xuôi anh lau sạch bàn tay nhỏ bé của hai đứa bằng khăn.  

 

Lục Kiến Thành đứng nhìn, trong lòng vô cùng xúc động.  

 

Mặc dù chỉ ở bên nhau vài ngày, nhưng không thể không nói, Nam Khuê đã giáo dục hai đứa con rất tốt.  

 

Nhất là Tư Mục, luôn luôn nhớ rõ mình là anh phải tự mình chăm sóc cho đứa em.  

 

Tuy rằng, thằng bé cũng không lớn hơn em trai nó bao nhiêu, thậm chí chỉ ra trước hơn vài phút đồng hồ mà thôi.  

 

Nhưng ở mọi mặt thằng bé luôn hoàn thành tốt trách nhiệm anh trai của mình, bao giờ cũng để ý đứa em.  

 

Điểm này, thật sự là Lục Kiến Thành rất khen ngợi.  

 

“Tư Mục thật tuyệt vời, con chăm sóc em trai rất tốt.”  

 

“Niệm Khanh cũng rất tuyệt, luôn đi theo sự dẫn dắt của anh trai.”  

 

Rửa tay xong, Lục Kiến Thành dẫn bọn họ đến bàn.  

 

Lúc lên bàn cũng vậy, Tư Mục mở ghế ra trước, giúp Niệm Khanh ngồi vào chỗ ngồi.  

 

Sau khi Niệm Khanh ngồi vào chỗ, thằng bé mới kéo ghế của mình ngồi lên.  

 

Nhìn thức ăn ngon trên bàn, bất kể là hương vị hay màu sắc, trong nháy mắt đều khiến Lục Kiến Thành hoảng hốt.  

 

Anh nhớ rõ trước kia, Khuê Khuê của anh không thích nấu ăn.  

 

Cô luôn nói mùi khói dầu trong nhà bếp rất mạnh, hơn nữa còn nói mình không có thiên phú nấu cơm, hương vị không ngon.  

 

Hơn nữa nhà họ Lục có người giúp việc, căn bản không cần cô nấu cơm.  

 

Tuy nhiên, năm năm đã trôi qua.  

 

Đồ ăn ngon trên bàn lại im lặng nói cho anh biết, mấy năm nay Khuê Khuê của anh đã tự mình nấu bao nhiêu bữa cơm?  

 

Nếu không, không thể nào chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể nấu ra bữa cơm thịnh soạn, hơn nữa hương vị rất đầy đủ.  

 

Năm năm, thực sự thay đổi rất nhiều.  

 

Làm thế nào cô và hai đứa con lại sống được đây?  

 

Bọn họ đã trải qua những gì?  

 

Vì sao Tiểu Niệm Khanh lại thương mẹ như vậy?  

 

Xem ra, tất cả chuyện trong năm năm qua, anh phải đi tìm hiểu thật tốt.  

 

Thấy Lục Kiến Thành chậm chạp không động đũa, Nam Khuê dịu dàng hỏi: “Sao không ăn vậy? Tôi có nấu ăn không phù hợp với khẩu vị của anh sao?”  

 

Lục Kiến Thành lập tức lắc đầu: “Không phải, vừa rồi tôi đã nếm thử một lần, tất cả đều rất ngon, tôi rất thích.”  

 

Dứt lời, anh lập tức ăn từng miếng thức ăn một.  

 

Về phần Tư Mục và Niệm Khanh, hai anh bạn nhỏ trước sau như một.  

 

Mỗi người bưng một bát nhỏ, tự mình ăn thức ăn riêng của mình.  

 

Hơn nữa thói quen ăn cơm rất tốt, ăn cơm trong bát rất sạch sẽ.  



Ăn xong, Tiểu Niệm Khanh đưa chén cho Nam Khuê: “Mẹ ơi, con muốn uống canh, canh gà mẹ nấu rất thơm nha!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK