Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Rất nhanh, Lục Kiến Thành đã đưa hai cậu bé cùng đi đến bệnh viện.  

 

Vì tránh để cho tiểu Niệm Khanh nhìn thấy các bệnh nhân và các bức tường trắng ở đại sảnh bệnh viện, Lục Kiến Thành liền giải thích với Tự Mặc hai câu rồi bế Niệm Khanh lên luôn.  

 

Thế nên, khi bước vào bệnh viện, Lục Kiến Thành trực tiếp ôm chặt tiểu Niệm Khanh vào trong lòng.  

 

Còn về Tư Mặc, cậu bé rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện.  

 

Cậu duỗi tay ra nắm lấy góc áo của Lục Kiến Thành, sau đó lặng lẽ đi theo phía sau anh.  

 

Cả quá trình cậu bé đều rất nghe lời.  

 

Sau khi đến bên ngoài phòng bệnh, Lục Kiến Thành liền thả Niệm Khanh xuống: “Chuẩn bị sẵn sàng xem phép thuật mà cha biến ra cho con chưa nào?”  

 

“Cha thật sự biết dùng phép thuật ạ?” Tiểu Niệm Khanh vẫn còn rất nghi ngờ, trong ánh mắt cũng tràn ngập sự không tin tưởng.  

 

“Niệm Khanh cứ nhìn xem thử là biết mà, đúng không?”  

 

“Anh trai, anh làm trọng tài nhé, nếu như cha thua thì nhất định không được nuốt lời nhé.”  

 

Nói xong, tiểu Niệm Khanh liền duỗi tay ra rồi che mắt mình lại.  

 

Sau đó nói lớn: “Cha, cha mở cửa ra giúp con đi, để con xem xem có bất ngờ không?”  

 

“Được.”  

 

Anh cưng chiều mà xoa xoa đầu cậu bé, Lục Kiến Thành nhìn về phía tiểu Tư Mặc: “Tư Mặc có muốn che mắt giống em trai không?”  

 

Tư Mặc rất chắc chắn lắc lầu: “Không cần đâu ạ.”  

 

“Tại sao vậy? Tư Mặc không mong chờ sao?”  

 

“Đương nhiên không phải vậy ạ.” Tiểu Tư Mặc lập tức giải thích: “Con tin cha, con biết cha thần thông quảng đại, nhất định sẽ dùng phép thuật biến ra được thứ mà bọn con thích ạ.”  

 

“Được, Niệm Khanh bịt mắt lại đi, cha mở cửa đây!”  

 

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’  

 

Lời vừa dứt, Lục Kiến Thành đẩy cửa ra.  

 

Đồng thời, tiểu Niệm Khanh cũng bỏ hai tay che mắt mình xuống.  

 

Khi đèn trong căn phòng sáng lên, vào thời khắc nhìn thấy rõ được bày trí trong phòng, Niệm Khanh lập tức khoa tay múa chân vui mừng khôn xiết.  

 

Cậu bé tràn đầy sức sống, vui vẻ mà chạy vào trong.  

 

Sau đó, cậu bé giống như một đứa trẻ tràn đầy hiếu kỳ mà nhìn khắp căn phòng.  

 

“Woa, thế giới dưới đáy biển, cha ơi, cha lợi hại quá!”  

 

So với sự tán thưởng qua lại của tiểu Niệm Khanh, cách vui mừng của Tư Mặc lại hoàn toàn khác.  

 

Cậu bé cứ đứng nguyên ở vị trí cũ, sau đó ngẩng đầu lên, cảm thán mà nhìn toàn bộ căn phòng.  

 

Chuyện này khiến chúng quá bất ngờ rồi.  

 

Cha đã bày trí căn phòng thành một thế giới dưới đáy biển, tuy rằng những bức vẽ là cố định, những chú cá ở bên trong cũng không cử động, nhưng như thế này cũng đã quá tuyệt đẹp rồi.  

 

Không những thế, tất cả những vật dụng được bố trí trong căn phòng đều có liên quan đến biển.  

 

Các loại cá nhỏ, san hô, sứa, còn có rất nhiều sinh vật dưới đáy biển khác nữa.  



Ngoài vô số các đồ dùng có thiết kế hình dạng san hô ra,  bên trong phòng còn có cả san hô thật được đặt trong bể nước nữa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK