Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lời này Nam Khuê không phải không hiểu.  

 

Cô hiểu rõ.  

 

Nhưng mà bởi vì quá hiểu, nên mới càng cảm thấy buồn hơn.  

 

Tại sao trên thế giới này lại có nhiều nguy hiểm như vậy.  

 

Tại sao mọi người không thể bình yên mà sống qua ngày.  

 

Có lẽ do cảm xúc dâng trào, Nam Khuê xoay người, kìm nén sự nghẹn ngào.  

 

“Anh đợi tôi một chút!”  

 

Nói xong, cô đột nhiên chạy đi.  

 

Nam Khuê chạy đến phòng hành chính, lấy ra một hộp kẹo cưới từ trong ngăn tủ, sau đó chạy lại, nhét hết số kẹo vào lòng bàn tay Chu Tiễn Nam.  

 

“Cho anh đó, không cần biết anh đi bao lâu, làm nhiệm vụ gì, tôi đều mong anh bình yên vô sự quay trở về.”  

 

“Đây là kẹo cưới, bên trong chứa toàn là may mắn và phúc phần, tôi chưa ăn một cây nào, hy vọng nó sẽ có thể mang lại may mắn cho anh.”  

 

Nói xong, Nam Khuê càng cảm thấy nghẹn ngào.  

 

Chu Tiễn Nam đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Nam Khuê.  

 

Toàn bộ quá trình cũng chưa đến ba giây.  

 

Sau đó, họ nhanh chóng tách ra.  

 

“Vậy tôi có thể xin em một tâm nguyện được không?” Chu Tiễn Nam hỏi.  

 

“Tâm nguyện gì?”  

 

“Đợi tôi quay về, em lại mời tôi uống cà phê nhé, cứ uống cà phê ở bệnh viện bọn em đi, tôi cảm thấy nó rất ngon.”  

 

“Được.” Nam Khuê gật đầu lia lịa.  

 

“Chờ khi anh về rồi, đừng nói là một ly, mười ly, hai mươi ly, tôi cũng đợi anh.”  

 

“Còn nữa…” Nam Khuê cười nói: “Tôi có quen một cô gái rất dễ thương, đợi anh trở về, tôi sẽ giới thiệu làm bạn gái cho anh.”  

 

Khoảnh khắc đó, trong lòng Chu Tiễn Nam tràn đầy chua xót.  

 

Trái tim như ngừng đập, rất đau.  

 

Nhưng anh đã kìm nén lại.  

 

Anh cong môi cười nhẹ, giấu đi tất cả sự cô đơn cùng chua xót, chỉ đáp lại một chữ: “Được.”  

 

Một chữ ý nặng ngàn cân.  

 

Sau khi chia ly, Nam Khuê xoay người chạy về phía trước, nhưng Chu Tiễn Nam lại chẳng rời đi.  

 

Anh nhìn về hướng cô rời đi rất rất lâu.  

 

Mãi cho đến khi bóng dáng của Nam Khuê hoàn toàn biến mất, không nhìn thấy gì nữa, anh mới từ từ thu lại ánh mắt, sau đó quay người rời đi.  

 

Nhiệm vụ lần này, tuy là do cấp trên yêu cầu, nhưng thực ra anh có thể nhận, cũng có thể không.  

 

Nhưng mà, lúc đó trong xe anh đã đưa ra quyết định.  

 

Thay vì chờ đợi, một ngày nào đó cô nhận ra được tâm tư của anh, thì anh chọn cách rời xa một cách dứt khoát, và ra đi một cách tự nhiên và bình thản.  

 

Không làm phiền, là sự ấm áp cuối cùng của anh.  

 

Nếu sự tồn tại của anh thực sự gây ra rạn nứt trong mối quan hệ giữa cô và Lục Kiến Thành, ảnh hưởng đến tình cảm của họ, thì anh chọn ra đi.  

 

Anh mong cô sống tốt, càng hy vọng cô được hạnh phúc.  

 

Lúc ra khỏi cổng bệnh viện, trong phút chốc Chu Tiễn Nam đã nhìn thấy một bóng người cao ráo dựa vào chiếc xe màu đen.  

 

Với vẻ ngoài ưu tú, dáng người cao ráo, khí chất mạnh mẽ, anh muốn không chú ý đến cũng khó.  

 

Lần này, cả hai dường như đã ngầm hiểu nhau.  

 

Cùng lúc đó Chu Tiễn Nam đi về phía Lục Kiến Thành, Lục Kiến Thành cũng đi về phía Chu Tiễn Nam.  

 

Sau đó, hai người họ nói gần như cùng một lúc: "Nói chuyện đi!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK