Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh họ nhất định sẽ nghĩ rằng tất cả là kế hoạch của cô ta.  

 

Về phần Phương Thanh Liên, chắc chắn cô ta sẽ không thừa nhận mình là người bày trò.  

 

Giờ phút này cô ta như một quân cờ.  

 

Cô ta không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, nhưng cô ta nhất định phải bảo vệ mình.  

 

Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta cảm thấy mình nên chủ động thừa nhận sai lầm, chủ động quỳ xuống xin lỗi là cách duy nhất.  

 

Hơn nữa dựa vào thủ đoạn của anh họ, cho dù cô ta không thừa nhận thì cũng sẽ lập tức bị điều tra ra, vậy thì không bằng để cô ta tự thừa nhận, như vậy hi vọng sống còn cao hơn.  

 

"Xúi giục?" Lục Kiến Thành hừ lạnh: "Có người nói cô làm?"  

 

Lục Nhu vội vàng gật đầu: "Có, anh họ, người đó anh cũng biết, chính là chị Thanh Liên, chị ta về rồi, chị ta phẫu thuật thành công, gần đây chị ta luôn ở cùng với em."  

 

"Những ý tưởng này đều là của chị ta, cũng là chị ấy nói em hạ thuốc anh, thật xin lỗi anh, là em ngu ngốc, em thật sự biết sai rồi."  

 

Không khí quanh người Lục Kiến Thành lạnh như băng: "Nói tiếp."  

 

"Phương Thanh Liên nói bây giờ anh không còn yêu chị ta nữa, chỉ còn cách gạo nấu thành cơm mà thôi, cho nên chị ta tẩy não em, nói em hạ thuốc anh, chị ta còn đồng ý, chỉ cần chị ta lên làm thiếu phu nhân nhà họ Lục thì sẽ trả hết cổ phần mà cha để lại cho em để em và mẹ sống một cuộc đời sung sướng."  

 

"Nói chuyện viển vông."  

 

Ánh mắt Lục Kiến Thành bây giờ đã có thể phun ra lửa: "Cô ta đang ở đâu?"  

 

"Ở...ở..."  

 

Lục Nhu có chút sợ hãi, nói chuyện ấp a ấp úng.  

 

"Mau nói đi, đến bây giờ cô ta vẫn luôn lợi dụng cô, cô vẫn còn muốn bao che cho cô ta sao?" Nam Khuê ở bên cạnh sốt ruột nói.  

 

"Không...Không phải, mà là...mà là tôi không dám nói."  

 

Lục Nhu bị dọa đến cả người run rẩy, hai vai run bần bật.  

 

"Được, nếu cô đã không muốn nói thì lập tức cút ra khỏi nhà họ Lục." Lục Kiến Thành lập tức ra lệnh đuổi khách.  

 

Nhanh chóng có người tiến đến nắm lấy cánh tay Lục Nhu, kéo cô ta về phía cửa chính.  

 

Lục Nhu lập tức khóc lóc cầu xin tha thứ: "Anh, em nói, van xin anh đừng đuổi em đi, em nói hết."  

 

"Thả cô ta."  

 

Vừa được tự do Lục Nhu đã thất tha thất thểu chạy đến: "Bây giờ Phương Thanh Liên, chị ta...chị ta đang ở trong phòng ngủ của hai người."  

 

"Cái gì?"  

 

Nếu không phải tự nghe thì Nam Khuê không thể tin được.  

 

Vậy mà Phương Thanh Liên lại chạy đến phòng ngủ của cô và Kiến Thành, quá hoang đường rồi.  

 

"Cô nói rõ ràng cho tôi!" Ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Thành nhìn Lục Nhu chằm chằm.  

 

Lục Nhu bị ánh mắt của anh dọa cho co lại thành một cục: "Lúc ấy bọn em đã bàn xong, chờ anh vào phòng ngủ thì chị ta lập tức đi vào, sau đó em ở ngoài khóa cửa phòng ngủ lại, sáng hôm sau sẽ để chị dâu và tất cả người nhà họ Lục thấy hai người nằm trên một cái giường."  

 

"Còn có..."  



"Còn có cái gì?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK