Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lục Minh Bác duỗi tay ra níu kéo, nhưng tay vừa mới duỗi ra, Vân Thư đã ngồi lên xe và đi xa rồi.  

 

Ông sững sờ đứng tại đó, thứ nhìn thấy được chỉ là chiếc xe đang đi càng ngày càng xa.  

 

Nhìn thấy bà rời đi rồi, Lục Minh Bác cũng chuẩn bị rời đi.  

 

Chính vào lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt ông.  

 

Tiếp đó, Quý Dạ Bạch với thân hình cao lớn của đi giày da bước tới.  

 

Nhìn thấy Lục Minh Bác, anh ta liền nheo mắt lại nhìn một cách thâm thúy, cả người anh ta trở nên nguy hiểm: “Ông còn dám tới?”  

 

“Con hiểu lầm rồi, ta không có đến thăm mẹ con.”  

 

Lời này khiến cho Quý Dạ Bạch đứng hình.  

 

Nắm chặt nắm đấm, đến cả xương cốt cũng kêu răng rắc, Quý Dạ Bạch tức điên.  

 

“Lục Minh Bác, ông có còn lương tâm không vậy? Mấy lời của ông còn phải của con người không? Cho dù ông có vô tình với tôi hơn nữa, nhưng mẹ tôi ít nhiều cũng đã ở bên ông hai mươi mấy năm, lẽ nào ông thật sự không có một chút tình cảm nào với bà ấy sao?”  

 

Lục Minh Bác nhìn anh ta, đôi môi đang mím chặt từ từ mở ra, trả lời một cách chắc chắn: “Chưa từng có.”  

 

Nghe thấy lời này, Quý Dạ Bạch không thể kiềm chế được nữa.  

 

Anh ta xông tới, dùng lực nắm chặt lấy cà vạt của Lục Minh Bác khiến cho ông dường như sắp không thở được nữa.  

 

“Khốn nạn, mẹ tôi đúng là mù rồi mới đi theo một tên khốn nạn vô lương tâm như ông.”  

 

“Chẳng trách bà ấy lại cố chấp bắt tôi và Lục Kiến Thành phải cạnh tranh cao thấp đến vậy, Lục Minh Bác, ông nên hiểu, tất cả những chuyện này đều là do ông gây ra, nếu như không phải vì ông đối xử bất công với mẹ tôi, thì bà ấy làm sao lại để tôi tham gia vào việc tranh giành gia sản chứ.”  

 

“Trước đây là tôi không muốn, nhưng sau này, tôi nhất định phải dành lại phần thuộc về mình, Lục Minh Bác, ông đừng có chết, nhất định phải mở to mắt lên mà chờ ngày đó, tôi nhất định sẽ chà đạp Lục Kiến Thành dưới chân tôi.”  

 

“Tối muốn khiến cho cả nhà họ Lục các người phải quỳ xuống xin lỗi tôi và mẹ tôi.”  

 

Sau khi hung tợn nói xong, Quý Dạ Bạch liền đẩy ông ra.  

 

Sau đó sải bước đi vào đồn cảnh sát.  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Nhu, mắt của Quý Dạ Bạch liền đỏ hoe: “Mẹ, con xin lỗi, khiến mẹ phải chịu khổ rồi, là do con vô dụng, con không thể cứu mẹ ra ngoài được.”  

 

Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng đầu bù tóc rối, gương mặt thấm đẫm nước mắt, đến của móng tay cũng bị cắt đi của bà ta, Quý Dạ Bạch lại càng đau lòng hơn.  

 

“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mẹ lại ra nông nỗi này? Bọn họ đánh mẹ sao?”  

 

Dứt lời, Quý Dạ Bạch đột nhiên đứng lại rồi túm lấy người cảnh sát bên cạnh: “Nói, các người đã làm gì mẹ tôi?”  

 

“Anh Quý, xin anh bình tĩnh, chúng tôi không làm gì bà ấy cả, chúng tôi chỉ thi hành theo pháp luật mà thôi, tuyệt đối lạm dụng quyền lực, bẻ cong luật pháp đâu.”  

 

Hạ Nhu cũng lập tức vội vã mở miệng: “Dạ Bạch, con mau thả cậu ấy ra đi, bọn họ không có làm gì mẹ hết.”  



“Tốt nhất là không có, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cho các người không gánh nổi.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK