Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Không những thế, anh ta còn đưa tay ra vuốt ve má Phương Thanh Liên, vuốt xuống từng chút một, đột nhiên, anh ta nắm lấy cằm Phương Thanh Liên, giọng nói lạnh lẽo, tàn độc: “Người đẹp, lo lắng cho anh ta không?”  

 

Phương Thanh Liên bị dọa sợ lập tức bật khóc, mạnh mẽ gật đầu: "Lo lo, cầu xin các anh, làm ơn hãy thả chúng tôi đi!”  

 

"Ối, người đẹp đừng khóc, khóc như thế nhìn không xinh đâu, anh đây đau lòng lắm đấy.”  

 

Bàng Hải đưa tay ra, lau nước mắt trên mặt Phương Thanh Liên.  

 

Phương Thanh Liên càng ngày càng sợ hãi, cả người như đổ gục trên xe lăn không ngừng run rẩy.  

 

“Người đẹp, anh đây sẽ cho em một lựa chọn. Nếu em ngoan ngoãn đi theo bọn anh, anh sẽ thả anh ta đi, sao nào? Cần suy nghĩ chút không?”  

 

Phương Thanh Liên toàn thân chỉ còn lại sự sợ hãi.  

 

Cô ta mở miệng, nhưng môi cô run rẩy không thể nói  được một câu.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

"Suy nghĩ cái gì? Không cần nghĩ." Đúng lúc này, giọng nói của Lục Kiến Thành truyền đến.   

 

Ngay sau đó, cánh tay của Bàng Hải bị Lục Kiến Thành siết chặt, trực tiếp ném ra sau.  

 

Bàng Hải ngay lập tức kêu la thảm thiết, đau đớn hét lên: “Bọn mày còn ngây ra đó làm gì, lên hết cho tao, ngày hôm nay bố mày phải lấy được mạng của nó.”  

 

Lục Kiến Thành đẩy Bàng Hải ra, đồng thời, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt từng người, cuối cùng, khóe môi anh cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt.  

 

Sau đó anh đưa tay cởi cà vạt của bộ vest, sau đó là cúc áo.  

 

Cởi bộ đồ vest ra, anh đưa cho Phương Thanh Liên, chỉ dặn dò hai chữ: “Giữ kỹ.”  

 

Ngay sau đó, ngón tay thon dài từ từ xắn tay áo lên.  

 

Đôi môi mỏng khẽ mở: “Không cần giữ cái mạng nữa thì cứ lên.”  

 

“Lên hết cho tao.”  

 

Bàng Hải rống lên, trong phút chốc, tất cả mọi người tiến lên vây quanh anh.  

 

Có kẻ tay không, có kẻ cầm gậy và có một số cầm dao trên tay, tất cả đều chạy về phía Lục Kiến Thành.  

 

Màn đêm gần sáng, yên tĩnh lạ thường, nhưng âm thanh ở đây lại ngược lại, rất ồn ào.  

 

La hét, gầm thét, tiếng kêu thảm thiết... đủ loại giọng nói vang vọng gần như khắp bầu trời, xé toạc sự yên tĩnh của màn đêm.  

 

Gió gào rú, nhiệt độ càng lúc càng lạnh.  

 

Hơn một tiếng sau, một nhóm người đã ngã xuống đất, kêu gào đau đớn.  

 

Tất cả âm thanh cứ vang lên không ngừng bên tai.  

 

Một nhóm người đang nằm xung quanh, chỉ có hai người Lục Kiến Thành và Bàng Hải là đứng ở giữa, ánh mắt hai người đều đang nhìn nhau.  

 

Liếc nhìn đám người đang nằm xung quanh, Bàng Hải nhếch môi cười nhạt: “Lục Kiến Thành, tao đã đánh giá thấp mày rồi.”  

 

“Mày cảm thấy, nếu tao không có bản lĩnh thì dám ra ngoài một mình sao?”  

 

Bàng Hải lấy điện thoại ra, dường như ấn vài cái.  

 

Đột nhiên, nụ cười trong mắt anh ta ngày càng thâm độc.  

 

Đúng lúc này, Phương Thanh Liên nhìn thấy gì đó, cô lập tức đẩy xe lăn chạy điên cuồng tới chỗ Lục Kiến Thành, đồng thời hét lớn: “Kiến Thành, chạy đi, chạy mau.”  

 

“Nhanh chạy đi.”  

 

Bàng Hải cười mỉa mai: “Muộn rồi, chạy không kịp đâu.”  

 

Tiếng điện thoại vừa tắt, đột nhiên, một hàng mười mấy chiếc xe đen đi đến, cùng dừng lại theo trật tự.  

 

Những người bên trong, tất cả đều mặc áo đen quần đen, cầm gậy dài dao dài bước xuống, và tất cả đều trông rất dữ tợn.  



Một nhóm người nhanh chóng xếp hàng và đứng sau lưng Bàng Hải. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK