Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Kiến Thành, lần cuối cùng rồi, chỉ cần qua đêm nay, chúng ta có thể cả đời này sẽ không gặp lại, anh đưa em về lần cuối được không?” Phương Thanh Liên thành khẩn hỏi.  

 

Thấy Lục Kiến Thành không từ chối ngay, dường như do dự, Phương Thanh Liên liền chớp lấy thời cơ nói thêm: “Đây là nguyện vọng cuối cùng của em.”  

 

Cuối cùng, Lục Kiến Thành gật đầu.  

 

Phương Thanh Liên lập tức mỉm cười và vui mừng nói: “Thật ư, Kiến Thành, anh thực sự đồng ý rồi ư?”  

 

“Ừ!”  

 

“Vậy anh đợi em một chút, em muốn vào phòng vệ sinh.”  

 

Vào đến phòng vệ sinh, vẻ mặt đáng thương của Phương Thanh Liên lập tức biến mất.  

 

Thay vào đó là một khuôn mặt nham hiểm.  

 

Cô ta nhìn vào gương, khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy xấu xa.  

 

“Nam Khuê, tất cả đều tại cô.”  

 

“Cô đợi đó, tôi nhất định sẽ quay lại.”  

 

“Kiến Thành là của tôi, ai cũng đừng hòng giành được anh ấy.”  

 

Trước khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu đầy xấu xa và thâm độc: “Tiến hành theo kế hoạch 2 đi.”  

 

Sau đó, cô ta lấy sim điện thoại ra và vứt trong phòng vệ sinh.  

 

Đường phố lúc ba giờ sáng vắng lặng lạ thường.  

 

Khi Lục Kiến Thành đưa Phương Thanh Liên ra ngoài, nhiệt độ cực thấp, gió cũng rít từng cơn.  

 

Anh nhìn Phương Thanh Liên, cô ta chỉ mặc một chiếc váy dài đã co lại thành một cục, toàn thân phát run, gương mặt cũng trắng bệch không còn chút máu.  

 

Cuối cùng không thể chịu được, anh đành cởi áo khoác ngoài đưa cho cô ta.  

 

“Đi đường nào?” Lục Kiến Thành hỏi.  

 

Bởi vì Phương Thanh Liên nói rằng nơi cô ta sống cách đây không xa, đi bộ mười mấy phút là tới, nên anh không lái xe.  

 

"Bên phải, đi qua hai cột đèn giao thông, rẽ phải, đi qua thêm hai cột đèn giao thông nữa là tới.”  

 

"Ừ.”  

 

Hai người vừa đi được một lúc, thì đột nhiên, phía sau truyền đến loạt âm thanh ồn ào.  

 

Ngay sau đó, chiếc xe máy vút qua hai người với tốc độ cao, phát ra âm thanh chói tai lại ồn ào.  

 

Tình trạng này cũng thường thấy lúc nửa đêm, cho nên Lục Kiến Thành không để tâm, cứ nghĩ có người đua xe giữa đêm.  

 

Tuy nhiên, sau hai phút, anh nhận ra rõ ràng có điều gì đó không đúng.  

 

Tính cảnh giác nhạy bén khiến anh ngay lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm.  

 

“Thanh Liên, lại đây.”  

 

Sau khi hét lên một tiếng, Lục Kiến Thành lập tức kéo xe lăn của Phương Thanh Liên đến phía sau để chặn lại.  

 

Quả nhiên, ngay sau đó, những chiếc xe máy đó như đã thỏa thuận từ trước, nhanh chóng bao vây xung quanh họ, vây thành một vòng tròn kín.  

 

Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên bị bao quanh bởi nhiều lớp.  

 

“Tổng giám đốc Lục, muốn đợi được cậu ra ngoài thực sự không dễ dàng gì, nếu không phải nhờ các anh em nằm vùng suốt đêm, e là thực sự bỏ lỡ cơ hội rồi.” Trong đám người, một người đàn ông mặt sẹo bước ra.  

 

Lục Kiến Thành nhìn thấy anh ta, lập tức nheo mắt lại: "Là mày?"  

 

"Sao nào? Tổng giám đốc Lục có bất ngờ không?"  



"Mày còn dám xuất hiện trước mặt tao sao?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK