Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hơn nữa, đây là sai lầm của anh trong lúc mất trí nhớ, cô có nên tha thứ không?  

 

Sau một lúc lâu, dường như dài cả một thế kỷ, Nam Khuê mới thở dài một hơi.  

 

Sau đó đưa tay vòng quanh eo Cố Mạc Hàn: "Em thật sự không có cách nào tha thứ cho anh, nhưng nếu anh đã yêu em, lựa chọn sau này ở bên em, em sẵn sàng lựa chọn bỏ qua chuyện này.”  

 

"Sau này, chúng ta không ai nhắc tới nữa, được không?"  

 

Cố Mạc Hàn kích động ôm chặt Nam Khuê.  

 

Nếu hai người mặt đối mặt, thì Nam Khuê có thể nhìn thấy hốc mắt đẫm nước mắt của anh.  

 

"Khuê Khuê, cảm ơn em, cảm ơn đã hiểu cho anh."  

 

"Kiếp này, anh nhất định không phụ lòng em."  

 

Anh ôm vô, không chỉ có giọng nói run rẩy, mà ngay cả cơ thể cũng run rẩy.  

 

Bởi vì cảm động, cũng bởi vì kích động.  

 

Lúc này, anh biết rằng mình đã không yêu sai.  

 

Tiếp theo, hai người suy nghĩ về cách xuống núi.  

 

Vốn định bảo Trần Tranh phái người lên tiếp ứng, Nam Khuê đã mở miệng trước: "Điện thoại của chúng ta chắc là đều không có tín hiệu, không liên lạc được.”  

 

Nếu không lúc cô lạc đường đã gọi cho Trần Tranh rồi.  

 

"Không sao, anh dẫn em đi xuống, nhưng đường có chút gập ghềnh, hơi xa, có thể kiên trì được không?"  

 

Nhìn anh, Nam Khuê an tâm gật đầu.  

 

"Chỉ cần anh ở đây, em không sợ."  

 

"Được, vậy chúng ta xuất phát."  

 

Lúc xuống núi, Cố Mạc Hàn một tay nắm chặt tay Nam Khuê, một tay dọn dẹp cây cối hai bên, để Nam Khuê có thể thuận lợi đi qua.  

 

Bởi vì lo lắng cho thân thể Nam Khuê, cho nên đi khoảng hai mươi phút, anh sẽ tìm một chỗ bằng phẳng để Nam Khuê ngồi xuống nghỉ ngơi.  

 

"Em chạy lên núi làm gì vậy? Đang mang thai, còn một mình đi khắp nơi? "Lúc nghỉ ngơi, Cố Mạc Hàn hỏi.  

 

Nam Khuê thành thật trả lời: "Bác sĩ nói em bé phát triển rất tốt, có thể thai hơi lớn, nên bảo em tập thể dục nhiều hơn."   

 

"Em nghĩ núi ở đây cũng rất bằng phẳng, nên tới đây dạo chút."  

 

"Đúng rồi, lúc em đi được một nửa thì gặp phải một người, là anh ta chỉ em tới."  

 

Nghe nói như vậy, Cố Mạc Hàn lập tức cảnh giác.  

 

"Ai? Em mô tả cho anh nghe thử.”  

 

"Mặc một bộ quần áo màu đen, dáng vẻ gầy gò cao, trên lưng còn mang theo cá, anh ta nhìn thấy em, nói với em vài câu, sau đó thì chỉ cho em một con đường, nói em cứ đi theo phương hướng của anh ta chỉ thì có thể nhìn thấy rất nhiều hoa, hiện nay hoa nở rộ vô cùng tươi đẹp."  

 

"Em cũng không có suy nghĩ gì nhiều, cứ đi theo đường anh ta chỉ, kết quả không ngờ lại bị lạc đường, em nghĩ quay lại con đường cũ trở về thì lạc rồi."  

 

"Em rất sợ, không dám lộn xộn, cũng không dám tùy ý đi lung tung, cho nên mới ngồi ở chỗ đó khóc."  

 

Nam Khuê chỉ nhàn nhạt kể lại chuyện vừa rồi.  

 

Nhưng trong lòng Cố Mạc Hàn đã kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh.  

 

Ngực đập điên cuồng.  

 

May mắn là anh đã tìm được cô, nếu không hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.  

 

Ngọn núi này, người dân địa phương hầu như không đến, làm sao lại vừa hay gặp phải Nam Khuê chứ?  

 

Hơn nữa?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK