Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắt được cơ hội, cô không chút do dự cầm con dao lên đặt lên cằm, ép mình bình tĩnh lại, dứt khoát nói: “Tôi biết có cầu xin các người cũng vô dụng, nhưng các người người cũng không muốn tạo ra án mạng đúng không.”

“So với việc bị mấy người mang đi thì tôi tình nguyện chết, nếu các người không muốn xảy ra án mạng thì hãy để tôi đi!”

Con dao rất sắc, lưỡi dao kề vào cổ cũng đã chảy ra một chút máu.

Chu Tiễn Nam và Đỗ Bằng vừa vào cửa đã nhìn thấy một màn này, trong lòng lập tức lo lắng.

“Nam Khuê!”

Sau khi hét lên, Chu Tiễn Nam lập tức chạy tới.

Đỗ Bằng cũng đi theo sau.

Thấy có người tới, mấy tên xung quanh thận trọng hơn chút nhưng vẫn mở miệng, bừa bãi nói: “Mấy người là ai? Tôi khuyên các người không nên nhúng tay vào việc riêng này, đây không phải là lúc để mấy người làm anh hùng.”

“Đỗ Bằng.” Chu Tiễn Nam hét lên một tiếng, ra hiệu cho cậu, ý tứ rất rõ ràng.

“Vâng, lão đại, anh cứ yên tâm.”

Chưa đến vài phút sau, mấy tên đàn ông kia đã nằm loạn xạ trên mặt đất.

Vì sợ hãi, Nam Khuê vẫn ở vị trí vừa rồi, cô ôm chặt lấy mình, giống như một con thỏ trắng đáng thương không nơi nương tựa, khiến người ta cảm thấy xót xa.

Chu Tiễn Nam nhìn về phía cô, bỗng thấy trái tim như bị đâm thủng, vô cùng đau đớn.

Cô đỏ hoe hai mắt, cuộn mình thành quả bóng nhỏ ôm lấy mình, toàn thân run rẩy.

Chu Tiễn Nam bước tới, đưa tay ra muốn kéo cô lên.

Đột nhiên, Nam Khuê run rẩy dữ dội, dùng sức muốn lùi về sau.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng vô tận sợ hãi.

Chu Tiễn Nam cũng hiểu, cô vì chuyện này mà trong lòng đã có chút bóng ma tâm lý.

Anh ngồi xổm xuống, đổi một cách khác, nhẹ nhàng nói: “Nam Khuê, em mở mắt ra xem, tôi là Chu Tiễn Nam, mấy tên đó đi rồi, tôi tới đây để cứu em.”

Chu Tiễn Nam?

Là anh ấy?

Nhưng tại sao anh ấy lại ở đây?

Nam Khuê có chút không tin.

Thấy cô nghi ngờ, Chu Tiễn Nam tiếp tục nghiêm túc giải thích: “Tôi đúng là Chu Tiễn Nam, nếu không thì cô cứ mở mắt ra xem thử.”

Lúc này, Nam Khuê mới nhẹ nhàng mở mắt, cô rất cẩn thận, đầu tiên chỉ mở he hé một chút, mãi đến khi chứng thực người trước mắt cô mới mở to hai mắt.

Rất nhanh, hai mắt cô mở thật to, vô cùng trong vắt, giống như thể vừa được vớt lên từ trên mặt nước.

Thấy cô chỉ mở to mắt không nói chuyện, Chu Tiễn Nam có chút lo lắng gọi: “Nam Khuê…”

Nhưng anh ấy chỉ vừa gọi cô một tiếng.

Đột nhiên, nước mắt Nam Khuê rơi xuống không báo trước, một giọt, hai giọt … rồi hết giọt này đến giọt khác.

“Hu hu hu…” Ngay sau đó, cô khóc lớn, khóc thành tiếng, làm càn khóc lóc: “Tôi sợ quá, tôi sợ muốn chết.”

“Cuối cùng anh cũng tới cứu tôi.”

Cô khóc, vươn tay ôm lấy Chu Tiễn Nam, cả người lao vào vòng tay anh.

Bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh, cô dùng sức rất mạnh, như sợ anh sẽ bỏ cô ở lại.

“Bọn họ rất đáng sợ, tôi sợ lắm.”

“Cảm ơn anh đã tới cứu tôi!”

“Chu Tiễn Nam, cảm ơn anh, sao mỗi lần tôi gặp nguy hiểm đều gặp được anh chứ, nhất định là kiếp trước tôi đã cứu cả thế giới.”

Nam Khuê đang mặc sức phát tiết, chỉ có như vậy, cô mới hết sợ hãi, mới không nghĩ đến những chuyện mới xảy ra nữa.

“Được rồi, đừng nghĩ gì nữa, tôi đưa cô về.”

Chu Tiễn Nam đứng dậy, bế cô lên.

“Được.”

Nhưng mà ngay lúc Chu Tiễn Nam vừa ôm Nam Khuê xoay người lại đã thấy Lục Kiến Thành đứng trước mặt.

Anh nhìn hai người họ, đôi mắt như sắp phát ra lửa.

Trong nháy mắt, anh siết chặt nắm đấm lại, nếu không phải anh cố gắng khắc chế thì đã đấm lên mặt Chu Tiễn Nam rồi.

Tốt lắm, rất tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK