Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Khuê có chút lạnh, ngay sau đó, một cái ôm ấm áp từ phía sau dán lên.  

 

Sau đó, Lục Kiến Thành trực tiếp ôm cả người cô vào trong quần áo, hai người cùng nhau mặc.  

 

Tay anh cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nam Khuê, nghiêm túc sưởi ấm cho cô.  

 

"Hơi trễ rồi, chúng ta không trở về sao?" Nam Khuê hỏi.  

 

"Về, nhưng mà phải đợi một lát." Anh nói.  

 

"À."  

 

Thấy anh chắc chắn, dạng vẻ thần bí, Nam Khuê cũng không hỏi nhiều, cứ theo lời anh im lặng chờ.  

 

5 phút, 10 phút...  

 

Đột nhiên, ở phút thứ mười hai, trên bầu trời xẹt một ánh sáng rực rỡ.  

 

Ngay sau đó, một ngôi sao băng, hai ngôi sao băng và sau đó một ngôi sao băng lớn xẹt qua bầu trời.  

 

Nam Khuê thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy sao băng.  

 

Cô đưa tay ra, chỉ vào sao băng trên bầu trời, vui vẻ như một đứa trẻ.  

 

Vừa cười, vừa nói: "Wow, sao băng, Kiến Thành, thật sự là sao băng, mau ước mau ước."  

 

Cô lập tức nhắm mắt lại, hai tay chắp lại, vẻ mặt thành kính và nghiêm túc ước nguyện.  

 

Lục Kiến Thành cười cười, anh nghiêng đầu, nhìn cô gái ngây thơ đáng yêu trước mắt này, chỉ cảm thấy năm tháng nhẹ nhàng, yên tĩnh:  

 

Ước xong, Nam Khuê mở mắt ra, mặt mày cô cười đến tít lại, cả người đều bao phủ một luồng khí vui sướng.  

 

"Ước xong rồi?" Lục Kiến Thành hỏi.  

 

"Ừm." Nam Khuê gật đầu, đồng thời hỏi: "Sao anh ước nhanh vậy?”  

 

"Bởi vì nguyện vọng rất đơn giản, chỉ cần mấy chữ, cho nên rất nhanh."  

 

"Ồ? Vậy điều ước của anh là gì?” Nam Khuê đột nhiên hỏi.  

 

Vốn dĩ, cô chỉ thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ Lục Kiến Thành lại coi như thật.  

 

Anh nhìn cô, đôi mắt đen sâu tràn ngập sự nghiêm túc và chắc chắn: "Quả thật rất đơn giản, Khuê Khuê, ước nguyện của anh chính là..."  

 

 

 

Ngay khi Lục Kiến Thành muốn nói ra những lời, Nam Khuê đột nhiên vươn tay, che môi anh lại.  

 

Đồng thời nói: "Suỵt, đừng nói ra, yên lặng để ở trong lòng.”  

 

"Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."  

 

Xem xong sao băng, hai người hài lòng về nhà.  

 

Ngồi lên xe, vì đường xuống núi không bằng phẳng, cho nên xe hơi lắc lư.  

 

Nghĩ đến cơn mưa sao băng vừa rồi, trong lòng Nam Khuê vẫn còn rung động.  

 

"Cho nên, anh cố ý dẫn ta em đây, thật ra là vì tìm một địa điểm ngắm cảnh tốt nhất, dẫn em xem sao băng đúng không?" Nam Khuê hỏi.  

 

Cô cũng không phải cô gái nhỏ, một cơn mưa sao băng lớn như vậy, không có khả năng do may mắn gặp được, ăn một bữa cơm còn được nhìn thấy.  

 

"Ừm, càng ngày càng thông minh." Lục Kiến Thành nhéo nhéo mũi cô.  



Xuống núi, xe chạy vào một đoạn đường đất bằng phẳng, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK