Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tư Mặc kiên cường hơn Niệm Khanh một chút.  

 

Cậu bé không khóc ra tiếng, nhưng nước mắt cũng đã rơi xuống như mưa rồi.  

 

Cuối cùng, cậu bé rột cuộc cũng không kìm được nữa nữa khóc thành tiếng.  

 

“Mẹ ơi.”  

 

“Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ lại bọn con!”  

 

Hai cậu bé khóc vô cùng thương tâm, tiếng khóc cứ nấc lên từng đợt.  

 

Có lẽ là nghe được tiếng khóc của hai người anh nên em bé trong lòng Lục Kiến Thành cũng đột nhiên bật khóc.  

 

Nhìn thấy cảnh này, Lục Kiến Thành bỗng dưng nảy ra một cách.  

 

Lúc anh bế em bé, đưa theo Niệm Khanh và Tư Mặc đi vào phòng phẫu thuật, trái tim của anh bắt đầu đập điên cuồng.  

 

Anh lo lắng sẽ làm phiền ca phẫu thuật, cũng lo lắng là hai cậu bé sẽ bị dọa sợ khi nhìn thấy bàn phẫu thuật rồi sẽ bị ám ảnh về sau.  

 

Thế nên bên trong phòng phẫu thuật đã bố trí lại một chút, các y bác sĩ sẽ đứng ở một bên thực hiện ca phẫu thuật, còn bốn cha con họ sẽ chỉ đứng ở một bên khác nhìn đầu của Nam Khuê, ở chính giữa sẽ có một tấm vải che lại.  

 

Trên bàn mổ, Nam Khuê nằm yên tĩnh trên đó.  

 

Mái tóc rối bời, gương mặt tái nhợt, nhưng biểu cảm lại bình tĩnh đến đáng sợ.  

 

Cả người cô giống như không còn thở nữa vậy.  

 

“Khuê Khuê, anh là Kiến Thành đây, anh đưa 3 con đến gặp em đây.”  

 

“Bọn họ đều nói là tình hình của em đang rất nguy kịch, nhưng anh biết rằng em yêu anh, cũng yêu ba đứa con nên em nhất định sẽ không nỡ rời xa bọn anh đâu.”  

 

“Anh biết, em nhất định cũng đang đấu tranh với tử thần, được rồi, anh và các con đều sẽ ở bên cạnh em.”   

 

Sau đó, Lục Kiến Thành nhìn về phía Niệm Khanh và Tư Mặc: “Các con hãy nói những gì mình muốn nói với mẹ ra đi.”  

 

Tư Mặc và Niệm Khanh mỗi người nắm lấy một bàn tay của Nam Khuê.  

 

Bởi vì quá đau lòng nên hai cậu bé vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, bình thường đều là mẹ dạy bọn con phải kiên cường, lần này đến lượt mẹ phải kiên cường rồi.”  

 

“Mẹ ơi, mẹ nhất định phải sớm tỉnh lại, mẹ đừng bỏ lại bọn con, được không ạ?”  

 

“Mẹ ơi, con hứa rằng sau này sẽ càng hiểu chuyện hơn, càng ngoan ngoãn hơn, mẹ ơi, chỉ cần mẹ tỉnh lại thì mẹ bảo bọn con làm gì bọn con cũng đều đồng ý.”  

 

Nói đến đây, hai cậu bé đã hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân nữa rồi.  

 

Chúng nắm chặt tay của Nam Khuê, kìm chế không nổi mà lay lay tay cô.  

 

“Mẹ ơi, con cầu xin mẹ, mẹ đừng chết mà!”  

 

“Mẹ đừng chết!”  

 

Một tiếng khóc “Oe” vang lên, Lục Kiến Thành vội vã bế theo em bé vừa mới sinh đứng trước mặt Nam Khuê.  



Mười giây sau, đột nhiên, bác sĩ hét lớn: “Ngừng rồi, máu ngừng chảy rồi.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK