Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bà nhìn hai đứa như vậy thì không khỏi xót xa.  

 

Bà lập tức bước tới, ôm chầm lấy chúng nó: "Bảo bối của bà nội, đừng khóc nữa, nói cho bà nội nghe, sao lại khóc lóc thương tâm như vậy, ai để các cháu ở chỗ này vậy?"  

 

Hai đứa trẻ dụi đôi mắt ngấn lệ và cùng đồng thanh nói: “Là cha!"  

 

"Tại sao cha lại đặt các cháu ở đây?"  

 

"Cha không cho chúng cháu ôm mẹ. Cha chỉ muốn ôm mẹ một mình nên đã ném chúng cháu ra ngoài." Tiểu Niệm Khanh cũng khóc lóc rất thương tâm.  

 

Vân Thư nghe hai đứa nhỏ nói vậy thì cực kỳ tức giận.  

 

Vừa lau nước mắt cho Niệm Khanh, bà vừa nói: "Được rồi, cháu ngoan của bà nội không khóc nữa nhé. Đợi lát nữa cha các cháu dậy, bà nội nhất định sẽ thay các cháu dạy dỗ nó thật tốt. Nó thật sự quá vô pháp vô thiên rồi."  

 

“Lục Kiến Thành, lát nữa con mau chuẩn bị tốt cho mẹ.” Vân Thư cao giọng hét về phía cửa phòng ngủ.  

 

Nam Khuê lập tức vươn tay đẩy Lục Kiến Thành đang ôm cô: "Mẹ lên tiếng rồi kìa, xem lần sau anh có dám làm thế nữa không?"  

 

Lục Kiến Thành hậm hực nói: "Bị mẹ mắng một hồi, nhưng đổi lại được ôm vợ yêu ngủ tiếp, đây cũng coi như được món hời."  

 

Nghe anh nói như vậy, Nam Khuê đột nhiên không nhịn được dở khóc dở cười.  

 

"Nhưng lần sau không được làm như vậy nữa, nếu không lúc hai đứa chúng nó lớn hơn một chút sẽ liều mình với anh đấy."  

 

Lục Kiến Thành không thèm để bụng: "Vậy thì đợi khi nào lông cánh của chúng nó đủ cứng cáp rồi nói sau nhé."  

 

“Bà xã à, xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta nên nắm bắt thời gian.” Nói xong, Lục Kiến Thành đã kéo chăn bông lên đắp cho hai người.  

 

Trên giường dần trở thành một mớ hỗn độn.  

 

Lúc hai người rời giường ăn sáng cũng đã là mười giờ.  

 

Nam Khuê đưa Tư Mặc và Niệm Khanh đến chỗ hẹn với Chu Tiễn Nam.  

 

Vì rất quan tâm đến hai bạn nhỏ, nên Chu Tiễn Nam đặc biệt chọn sân chơi dành cho trẻ em, nơi ăn uống, vui chơi đều được tích hợp, cực kỳ thuận tiện.  

 

Nhìn thấy Chu Tiễn Nam, hai đứa trẻ háo hức chạy đến chỗ anh.  

 

"Chú Chu, đã lâu không gặp, chú ngày càng đẹp trai đó nha!"  

 

"Chú Chu, cháu rất nhớ chú!"  

 

Hai người bạn nhỏ đứa nào đứa nấy đều nhanh nhảu nói những câu ngon ngọt.  

 

Chu Tiễn Nam cũng rất sảng khoái, cắp mỗi đứa một bên thân mình.  

 

Sau đó, hai đứa trẻ chơi đùa trong sân chơi dành cho trẻ em.  

 

“Uống gì không?” Chu Tiễn Nam đi về phía Nam Khuê.  

 

"Cà phê nhé!"  

 

"Được."  

 

Hai người gọi mỗi người một ly cà phê, cà phê được dọn ra bàn còn nóng hổi, ​​mùi thơm của cà phê phảng phất quanh hai người.  

 

"Anh nhớ, đây là hương vị đầu tiên em đã uống. Chỗ này là chi nhánh mới mở của tiệm cà phê đó. Em nếm thử đi."  

 

Đây chính là Chu Tiễn Nam, anh ấy vẫn luôn ấm áp và tỉ mỉ như vậy.  

 

Nhưng anh càng tận tâm với mình, Nam Khuê càng cảm thấy khó chịu.  

 

Nếu có thể, cô ước gì bọn họ chưa bao giờ quen biết nhau.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK