Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng vì sự an toàn của cô và đứa bé, anh phải nhẫn nhịn nỗi khổ sở này.  

 

Mười hai giờ trưa, ngay lúc Phương Thanh Liên tức giận gọi điện thoại, chuẩn bị cho người ra tay với Nam Khuê.  

 

Đột nhiên, Lục Kiến Thành cướp điện thoại di động của cô ta và ném thẳng xuống đất.  

 

Lúc này, khuôn mặt của Phương Thanh Liên lập tức thay đổi thành nụ cười.  

 

Cô ta tựa như một thiếu nữ, nở nụ cười, ngây ngô kéo lấy cánh tay của Lục Kiến Thành: "Kiến Thành, tốt quá, anh đã đến rồi."  

 

"Không sao, tuy rằng hơi muộn, nhưng chỉ cần anh tới thì chính là giờ lành."  

 

"Nào, anh nghe đi, hành khúc đám cưới đang vang lên, hôn lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi đấy."  

 

Suốt cả quá trình, Lục Kiến Thành chẳng hề nói một câu.  

 

Vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh.  

 

Mà trên khán đài lại trống rỗng, thực tế không có một khán giả nào.  

 

Cả hội trường rộng lớn như vậy, chỉ có mỗi Phương Thanh Liên, Lục Kiến Thành và người chủ trì trên sân khấu.  

 

Đằng sau, là một loạt truyền thông.  

 

Vô số đèn flash đang điên cuồng quay chụp bọn họ.  

 

Hôn lễ được tiến hành rất suôn sẻ.  

 

"Cô dâu Phương Thanh Liên, cô có bằng lòng gả cho người đàn ông bên cạnh cô..."  

 

Người chủ trì còn chưa nói xong, Phương Thanh Liên bỗng cắt ngang lời ông ta.  

 

Cô ta cười ngọt ngào, dịu dàng động lòng người nhìn sang Lục Kiến Thành: "Không cần hỏi, tôi bằng lòng."  

 

"Kiến Thành, anh có biết không? Em yêu anh, gả cho anh là ước mơ cả đời của em. Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn muốn được làm cô dâu của anh."  

 

Lúc này, thanh âm của người chủ trì lại vang lên: "Chú rể, cậu có bằng lòng..."  

 

Lời của ông ta lại bị Phương Thanh Liên cắt ngang lần nữa: "Không cần hỏi, anh ấy cũng bằng lòng."  

 

Tiếp theo là đeo nhẫn cưới.  

 

Phương Thanh Liên cầm chiếc nhẫn cưới trong tay và cẩn thận đeo cho Lục Kiến Thành.  

 

Vẻ mặt của Lục Kiến Thành trong cả quá trình đều rất bình tĩnh, tựa như mặt hồ không có gió.  

 

Bình tĩnh, phải để cho người khác hoàn toàn không đoán được nội tâm của anh, rốt cuộc là đang vui hay đang giận?  

 

Thật ra, anh chỉ đang chờ đợi.  

 

Chờ đợi tiếng chuông điện thoại vang lên, chờ Lâm Tiêu gọi báo.  

 

Đeo nhẫn xong, giọng nói của người chủ trì cũng vang lên theo: "Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình."  

 

Sau đó, Nam Khuê nhìn thấy Phương Thanh Liên điên cuồng nhào tới.  

 

Đột nhiên, phát sóng trực tiếp trên điện thoại trước mặt bỗng dừng lại.  



Không nhìn thấy gì nữa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK