Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trong lòng cô thực ra đã tưng bừng nở hoa rồi.  

 

Người cũng như ăn phải mật ngọt vậy, chìm đắm trong ngọt ngào.  

 

Nhưng trên mặt vẫn cố gắng nhịn lại, cố ý không nói lời nào.  

 

Lục Kiến Thành quay lưng lại, lúc này anh không muốn nhìn cô, bởi vì anh muốn yên tĩnh một mình.  

 

Cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục có lẽ cũng là cảm giác này.  

 

Rõ ràng một giây trước, cô vẫn còn đau lòng cho anh như vậy, lúc đó anh hạnh phúc muốn chết.  

 

Nhưng mà giây trước anh vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ lại khó chịu, thê lương bấy nhiêu.  

 

Nam Khuê cũng không rời đi, cô chỉ lẳng lặng nhìn người nào đó đang giận dỗi.  

 

Nhưng mà sau khi xoay người, Lục Kiến Thành lại hối hận.  

 

Thật ra anh chỉ thử biểu hiện cô một chút, để cô dỗ dành anh một chút.  

 

Để cô đi sao?  

 

Anh không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu!  

 

Hơn nữa, anh đã xây dựng tâm lý cho mình rất tốt rồi, chỉ cần cô chịu dỗ dành anh, anh sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì trước đó nữa, tiếp tục sống hạnh phúc với cô, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nhắc đến tên đàn ông gây mất hứng kia một lần nào nữa.  

 

Nhưng mà anh thất sách rồi.  

 

Cô còn không gọi tên anh một tiếng chứ đừng nói là dỗ dành anh.  

 

Cuối cùng, Lục Kiến Thành chịu đựng không nổi.  

 

Anh cố tình chạm vào vết thương, rồi giả vờ kêu rên ra tiếng.  

 

Quả nhiên vừa nghe thấy tiếng rên của anh, Nam Khuê lập tức mềm lòng, cô đứng dậy, rót một cốc nước qua cho anh: "Anh có muốn uống chút nước ấm không?"  

 

“Anh không uống.” Lục Kiến Thành kiêu ngạo nói, sau đó lại quay đầu ra chỗ khác.  

 

Nam Khuê: "..."  

 

Cô cầm lấy chiếc cốc pha lê, dùng ngón tay gõ nhẹ, lại hỏi: "Thật sự không uống sao?"  

 

Sao cô có thể không biết là người nào đó đang giận dỗi chứ!  

 

Lục Kiến Thành không có sức sống, anh nhận ly nước, uống mấy hớp rồi đưa cốc cho Nam Khuê: "Nếu nhớ người kia như vậy, tại sao lại không đi tìm anh ta?"  

 

“Làm sao anh biết em chưa từng đi tìm?” Nam Khuê trả lời.  

 

Nghe được câu trả lời này, Lục Kiến Thành lập tức cảm thấy khó thở.  

 

Tự dưng anh hỏi làm gì?  

 

Đáng lẽ anh không nên hỏi.  

 

Cô vẫn còn đi tìm người đàn ông kia, vừa nghĩ đến chuyện này anh lại không khống chế được mà tức giận, vừa tức trong lòng anh lại bắt đầu đau.  

 

Nhưng lần này, anh không còn bao dung độ lượng như trước nữa.  



Anh đưa tay ra kéo Nam Khuê vào lòng: "Anh không quan tâm, nếu em đã đi tìm anh ta mà hai người vẫn không làm hòa, bây giờ người em thích là anh, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa, cũng sẽ không nhường em cho anh ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK