Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Có biết bây giờ người anh thấy biết ơn nhất là ai không?”  

 

“Là ai?”  

 

“Là ông nội.” Lúc này, hai người gần như đồng thanh.  

 

“Cảm ơn ông nội đã cho anh cưới em, cũng cảm ơn ông đã giúp anh nhìn rõ mọi chuyện, nếu như không có ông, cả đời này anh đã bỏ lỡ mất em rồi.”  

 

Nam Khuê tiếp lời: “Cảm ơn ông nội đã cho em cơ hội được gần anh, nếu như không có ông, có thể cả đời này em cũng không có dũng khí để lại gần anh, kiếp này, em đã cố gắng như vậy, vậy kiếp sau, đổi lại là anh yêu em trước, có được không?”  

 

“Được.”  

 

Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành không nhịn được nữa liền cúi xuống trìu mến hôn Nam Khuê.  

 

Thời khắc này, nỗi nhớ nhung bao ngày như thủy triều trào dâng, điên cuồng càn quét hai người.  

 

Nam Khuê không hề ngại ngùng.  

 

Lần này, cô rất mạnh dạn, cũng rất chủ động.  

 

Quàng tay lên cổ Lục Kiến Thành, cô dáp trả lại anh bằng tất cả sức lực của mình.  

 

 

 

Cảm nhận được Nam Khuê chủ động, Lục Kiến Thành có chút kinh ngạc.  

 

Nhưng vẫn phấn kích và vui sướng nhiều hơn.  

 

“Khuê Khuê” Anh đỡ lấy đầu Nam Khuê, khàn giọng thì thầm nói: “Bé con cũng đã ba tháng rồi, chúng ta có phải là có thể….”  

 

Nửa câu sau, không cần nói cũng hiểu.  

 

“Ừm!” Gật gật đầu, Nam Khuê vẫn là có chút sợ cho nên nhắc nhở: “Anh nhẹ một chút, đừng làm tổn thương đến bé con.”  

 

“Được.”  

 

Giây phút ấy, mọi sự kìm nén đều như núi lửa phun trào, không thể nào dừng lại nữa.  

 

Không nhớ là đã bao lâu rồi, cả hai chưa làm lại việc này.  

 

Nếu không phải lo sợ em bé trong bụng Nam Khuê, Lục Kiến Thành khó có thể kiềm chế được chính mình.  

 

Cuối cùng, Nam Khuê kiệt sức.  

 

Cả người mềm như nước nằm vòng tay Lục Kiến Thành, cô không còn sức để nói, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.  

 

Nhưng Lục Kiến Thành lại thấy cực kỳ tỉnh táo.  

 

Nếu như không phải là đang ôm cô trong lòng, cúi đầu liền có thể nhìn thấy, anh thậm chí còn cho rằng đây chỉ là giấc mơ.  

 

May mà lần này, Khuê Khuê của anh là thật.  

 

Mọi thứ đều là thật.  

 

Buổi sáng, Nam Khuê thức dậy trong vòng tay của Lục Kiến Thành.  

 

Vừa nhìn thấy anh, cô liền cảm thấy ấm áp không nói nên lời, niềm vui và hạnh phúc trong lòng lại càng dâng lên.  

 

“Chào buổi sáng, Lục tiên sinh!” Nam Khuê vừa nói vừa cười.  

 

Vậy nhưng, Lục Kiến Thành lại cau mày.  

 

Rõ ràng là anh không hài lòng với cách xưng hô ấy.  

 

“Gọi lại lần nữa anh nghe.” Giọng nói có chút nghiêm túc.  

 

Nam Khuê nghĩ nghĩ, cố ý nói: “Chào buổi sáng, Kiến Thành!”  

 

“Đồ ngốc, rõ ràng là em biết cái anh muốn nghe không phải là cái này.” Lục Kiến Thành nhéo nhéo mặt cô, nhưng lời nói lại mềm như lông vũ.   

 

Nam Khuê ôm chặt lấy anh, nghĩ đến khoảng thời gian xa nhau, trong lòng không khỏi có chút đau.  

 

“Xin lỗi anh, Kiến Thành, khi ấy em tưởng rằng chúng ta sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa, anh sắp phải kết hôn với người con gái khác, cho nên, em mới muốn trước khi rời đi gọi anh một tiếng.”  

 

“Thế nhưng hiện tại, em muốn để dành danh xưng ấy cho ngày hôn lễ của chúng ta, em thích cảm giác nghi thức ấy, có được không?”  



“Được, đều nghe theo em.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK